Chỉ thấy đứa nhỏ bụm miệng lại, còn đứa lớn thì lắc đầu liên tục như cái trống lắc vậy.
Rõ ràng là có tật giật mình. Ninh Uyển cũng chẳng thèm truy hỏi bọn chúng buổi trưa ăn uống ra sao.
Nàng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nói: "Thẩm đã mua cho các con mỗi đứa hai bộ y phục. Tối nay ở nhà nấu chút nước nóng, hai đứa tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân, rồi thay đồ mới vào."
Tuy nàng chưa biết phải sống chung với bọn trẻ thế nào, nhưng đã có khả năng sẽ ở bên nhau cả đời thì đương nhiên nàng sẽ cố gắng gánh vác trách nhiệm và bổn phận của thân phận này.
"Y phục mới?"
Ứng Kỳ mở to mắt. Mới sáu tuổi nhưng cậu đã sớm hiểu chuyện, vì vậy không khỏi nghi ngờ nhìn Ninh Uyển.Thẩm thẩm... mua quần áo mới cho bọn họ sao? Tại sao thẩm thẩm lại làm vậy?
Khi Ứng Kỳ còn đang suy nghĩ, Ứng Lân ba tuổi cũng mở to đôi mắt. Cậu bé còn quá nhỏ, chẳng biết gì nhiều, đến cái quần rách để lộ cả mông cũng chẳng thấy là chuyện lớn. Nhưng đó là khi chưa từng có sự so sánh. Giờ đây, đột nhiên nghe nói nương mua y phục mới, cậu bé liền tò mò.
Cái đầu nhỏ nấp sau lưng ca ca cứ rướn lên, không ngừng nhìn về phía cái gùi sau lưng Ninh Uyển.
Trẻ con ba tuổi không nhớ nhiều chuyện. Dù trong nửa năm lưu đày này, nguyên chủ không quan tâm đến cậu bé, thậm chí nhiều lần khi cậu bé thân thiết muốn ôm, cũng bị nguyên chủ lạnh nhạt từ chối, thậm chí đẩy ra. Nhưng sự nương tựa và mong đợi của trẻ con đối với mẹ là bản năng tự nhiên, cậu bé vẫn luôn nhìn nguyên chủ với ánh mắt ủy khuất.
Tuy nhiên, trong nửa năm qua, vì bị nguyên chủ đẩy ra quá nhiều lần, cậu bé đã trở nên có chút sợ hãi.
Ninh Uyển nhìn thấy đôi mắt vừa đáng thương vừa trong veo của cậu bé, lòng hơi chấn động. Giống như xem truyền hình vậy, thấy những đứa trẻ khốn khổ trong TV, trong lòng cũng sẽ xúc động.
Thế nên, nàng đặt giỏ xuống, lấy ra hai cái bánh bao thịt. Bánh bao được gói bằng cái áo cũ bọc vải Vân Cẩm lúc trước. Vì là cái áo dùng để gói đồ tất nhiên là sạch sẽ. Tuy nguyên chủ lười biếng và ích kỷ, nhưng xuất thân từ thế gia, rất thích sạch sẽ. Ở đây không có người hầu hạ, lại không có tiền dư mua y phục nên y phục của mình nàng cũng giặt sạch sẽ.
"Mỗi đứa một cái, cầm đi ăn đi." Ninh Uyển nói với vẻ hơi không tự nhiên, đưa bánh bao thịt cho bọn trẻ.
Nhìn thấy những cái bánh bao trắng trẻo béo mập, Ứng Kỳ và Ứng Lân trợn tròn mắt. Nửa năm trước, khi Ứng gia chưa bị lưu đày, hai đứa vẫn còn mũm mĩm. Giờ gầy đến nỗi xương cốt đều lồi ra, da vàng xanh xao, chỉ còn da bọc xương. Vì thế, trên khuôn mặt gầy gò, đôi mắt trợn tròn của chúng trông như hai cái đầu lâu khô với cặp mắt no đủ.
Tuy nhiên: "Thẩm thẩm, chúng con không đói bụng." Ứng Kỳ nuốt nước bọt, kéo đệ đệ lại, nói nhỏ. Cậu không dám đưa tay ra lấy bánh. Trước đây thẩm thẩm thường hay giành đồ ăn của chúng, giờ lại đưa bánh bao cho chúng, cậu không dám tin.
Nhưng Ứng Kỳ có thể kìm được mình, lại không thể kìm được Ứng Lân ba tuổi. Chỉ thấy Ứng Lân bước ra từ sau lưng ca ca, bước những bước chân ngắn ngủn về phía Ninh Uyển. Cái mũi nhỏ cứ động đậy liên hồi, xưa nay nương cho gì, nó đều ăn hết. Dù nửa năm qua, mỗi lần cậu bé vừa đến gần, nương đều xua đuổi, nhưng vì tuổi còn nhỏ, chẳng nhớ gì lâu, giờ vừa thấy nương đưa đồ ăn, cậu bé liền thòm thèm chạy tới, mặt mày rạng rỡ.
"Đệ đệ." Ứng Kỳ vội kéo em lại, không cho đi. Chẳng lẽ đệ đệ quên rồi sao? Thẩm thẩm sẽ xô đẩy, sẽ mắng mỏ, sao có thể dễ dàng tin được chứ?
Thế nhưng, Ứng Kỳ sáu tuổi do nửa năm qua sống không được tốt nên sức lực cũng chẳng còn bao nhiêu. Cậu bé thường xuyên nhịn đói để nhường phần thức ăn ít ỏi của mình cho đệ đệ. Dù cả hai đều gầy gò xanh xao, đệ đệ vẫn nhất quyết muốn đến gặp Ninh Uyển, khiến Ứng Kỳ giữ mãi cũng không nổi.
Thấy vậy, Ninh Uyển tự mình bước tới gần, đến trước mặt hai đứa trẻ rồi ngồi xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, Ứng Kỳ lập tức che chắn trước mặt đệ đệ, dang rộng đôi tay, khẩn cầu: "Thẩm thẩm, người đừng mắng đệ đệ, đừng đuổi đệ đệ. Đệ đệ còn nhỏ không hiểu chuyện, người cứ mắng con, đánh con đi. Tại con không trông nom đệ đệ cho tốt."
Nếu không phải đứa trẻ này có ánh mắt nghiêm túc và trong trẻo như vậy, Ninh Uyển hẳn đã nghi ngờ đây là một đứa trẻ giả tạo. Nàng lấy ra hai chiếc bánh bao thịt, định nhét vào tay bọn trẻ, nhưng nhìn thấy tay chúng lấm lem bùn đất, nàng nhíu mày: "Các con đi rửa tay cho sạch sẽ đi, rửa sạch rồi thẩm sẽ cho ăn bánh bao thịt."