"Con lập tức dẫn đệ đệ đi rửa tay." Ứng Kỳ nắm tay đệ đệ đi ra ngoài, định dẫn em đến bờ suối trong thôn để rửa tay, nhưng không dám hy vọng rằng sau khi rửa tay xong thật sự sẽ có bánh bao thịt để ăn. Cậu chỉ không muốn thẩm thẩm mắng bọn họ vì không rửa tay mà thôi.
Khác với cậu, Ứng Lân vô cùng phấn khích: "Rửa tay ăn bánh bao thịt... Rửa tay ăn bánh bao thịt..."
Thấy hai đứa trẻ tíu tít kéo nhau chạy ra ngoài, Ninh Uyển gọi lại: "Đi đâu đấy?"
Ứng Kỳ giật nảy mình, tưởng thẩm thẩm đổi ý, chưa gì đã mắng, vội vã đáp:
"Con... con đưa đệ ra bờ suối rửa tay."
Ninh Uyển dở khóc dở cười:
"Ở nhà rửa là được rồi."
Lúc nãy vào bếp nàng đã thấy trong thùng gỗ còn nước.
"Mau lên."
Ứng Kỳ không dám trái lời, liền đưa em vào nhà rửa tay.
Ninh Uyển cũng đi theo vào bếp, trước tiên lấy ra hai mươi cái bánh bao thịt, đặt lên rá và để trên bàn. Sau đó lại lấy ra thịt ba chỉ, xương sườn, gạo và các thứ khác. Ở thế giới hiện đại, nàng sống một mình trong nhà thuê, lúc rảnh rỗi đều tự nấu nướng. Tuy không dám nói tay nghề có giỏi đến đâu, nhưng việc nấu những món thông thường vẫn làm được.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Ninh Uyển vào phòng lấy y phục.
Khi nàng bước ra khỏi phòng, thấy hai đứa trẻ đang giằng co ở cửa bếp. Ứng Lân muốn vào bếp lấy bánh bao thịt, còn Ứng Kỳ thì giữ lại không cho em đi. Nhìn thấy Ninh Uyển xuất hiện, cả hai đứa trẻ như bị hoảng sợ, nhìn nàng một cách e dè.
Ninh Uyển không nói gì, đi vào bếp lấy hai cái bánh bao, đưa cho mỗi đứa một cái.
Ứng Lân nhanh chóng đón lấy, cắn một miếng to:
"Ngon quá... Ca ca ăn..."
Tiếng nói còn chưa rõ chữ, miệng vẫn đầy bánh, nghe lơ lớ đáng yêu.
Ứng Kỳ nhìn cái bánh bao trong tay, thấy thẩm thẩm đã vào bếp không để ý đến bọn họ nữa, cậu không nhịn được nuốt nước bọt, ngửi ngửi mùi bánh bao thịt quen thuộc mà đã lâu lắm không được ngửi. Cậu không hiểu vì sao hôm nay thẩm thẩm lại cho bọn họ bánh bao thịt, cậu mới chỉ sáu tuổi, chưa đủ trưởng thành để hiểu được tâm tư của người lớn.
Nhìn đệ đệ ăn ngon lành, miệng dính đầy dầu mỡ, cậu do dự giây lát, rồi lặng lẽ nhét cái bánh bao vào ngực áo.
Cậu đã là ca ca, không ăn cũng chẳng sao. Đệ đệ còn nhỏ, cần ăn để bồi bổ.
Ninh Uyển không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nàng sơ chế xương sườn cẩn thận, bỏ vào nồi cùng vài lát gừng tươi, rồi chuẩn bị nhóm lửa nấu.
Nhưng vấn đề liền xuất hiện — ở thời đại này, đừng nói bật lửa, ngay cả diêm cũng chẳng có. Cách lấy lửa phổ biến là khoan gỗ lấy lửa, đánh đá lấy lửa, hoặc dùng đá lửa. Nhưng... nàng chẳng biết dùng cách nào cả.
Thông thường, nhà dân sẽ có thứ gọi là hỏa chiết tử (bùi nhùi dùng để châm lửa, giống như bật lửa thời cổ đại), tuy thời gian giữ lửa không lâu — nhanh thì vài canh giờ, lâu thì hai ba ngày — nhưng cũng đủ tiện để nấu nướng hàng ngày. Mỗi lần nhóm lửa xong sẽ làm thêm một cái hỏa chiết tử mới để lần sau dùng tiếp.
Nhưng Ứng gia đã lâu không đun nấu, nên đương nhiên chẳng còn cái hỏa chiết tử nào cả.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Uyển quyết định đi mượn chút lửa. Dù sao nàng cũng phải đến thôn Đại Thạch mua rau quả và trứng gà, tiện thể mượn lửa luôn. Vì thế, Ninh Uyển mang theo tiền rồi bước ra khỏi cửa.
Ứng Kỳ nhìn thấy thẩm thẩm đi ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm, còn Ứng Lân thì vẫn đang nhóp nhép miệng nhỏ, thưởng thức bánh bao thịt.
Từ Phục Dịch phường đến thôn chỉ cách vài trăm mét, Ninh Uyển đi một lúc đã tới nơi. Nàng không phải đi lang thang vô định, mà là có mục đích rõ ràng. Trước đây, nguyên chủ mỗi tháng đều đến thôn Đại Thạch mấy lần để mua trứng gà ăn. Vì vậy, Ninh Uyển không để tâm đến ánh mắt dò xét của người trong thôn, đi thẳng đến nhà ông lão họ Thạch – nơi nguyên chủ thường lui tới mua trứng.
Vợ lão Thạch tên là Miêu Hồng Hoa, nổi tiếng trong thôn là người dễ gần, được lòng mọi người. Khi nguyên chủ mới đến Phục Dịch phường, vì không biết cách giặt y phục, được Miêu Hồng Hoa nhìn thấy và chỉ dẫn. Từ đó, nguyên chủ thường xuyên tìm đến Miêu Hồng Hoa để mua trứng gà.
“Miêu thẩm ơi… Miêu thẩm có nhà không?” Ninh Uyển đứng trước cửa nhà Miêu Hồng Hoa gọi lớn.
“Có, có đây…” Miêu Hồng Hoa từ trong nhà bước ra, tay còn cầm mảnh vải đang vá áo. Thấy Ninh Uyển, bà nở nụ cười hiền hậu: “Ninh nương tử, cô tới mua trứng gà đấy à?”