Ra khỏi dược quán, trong gùi ngoài thuốc men và ấm sắc thuốc ra thì chẳng còn gì khác. Nàng liền ghé một quán ven đường dùng bữa trưa – là nơi nguyên chủ từng đến mấy lần – một hơi ăn hết một bát hoành thánh và hai chiếc bánh bao nhân thịt.
Ăn xong, Ninh Uyển lại mua thêm hai mươi cái bánh bao mang về. Nàng đã tính sẵn phần của Ứng Nhiên, Ứng Kỳ và Ứng Lân.
Nàng biết mình sẽ phải sống cả đời với Ứng Nhiên. Năm xưa là thánh thượng ban hôn, muốn hòa ly hay viết hưu thư đều phải được ngự chuẩn. Với tình hình hiện tại, liệu hoàng đế có rảnh rỗi đến mức quan tâm đến một dân phụ bị lưu đày không? Hoàn toàn không có khả năng.
Đã xác định cả đời gắn bó với Ứng Nhiên, thì nàng phải vun đắp mối quan hệ với hắn cùng các hài tử cho tốt. Nàng không muốn sống cả đời trong tình cảnh hiện tại; cho dù có thể mạnh ai nấy sống, thì chí ít cũng nên như bằng hữu, bởi lẽ nàng phải dựa vào Ứng Nhiên để làm việc, cũng trông cậy vào hắn để bảo vệ tính mạng nơi đất khách này.
Cho nên, nàng và Ứng Nhiên là đồng đội. Mà đã là đồng đội thì sức khỏe của đồng đội cũng là việc nàng cần quan tâm. Đồng đội càng mạnh, nàng càng an toàn.
Huống chi với thái độ hiện tại của Ứng Nhiên, chẳng khác nào muốn bóp chết nàng. Vậy thì con đường nhanh nhất để lấy lòng hắn, có lẽ là bắt đầu từ mấy tiểu tử kia.
Nghĩ tới đây, Ninh Uyển khẽ thở dài, lại muốn mắng mấy gốc cỏ vô tội ven đường cho hả giận.
Sau đó, Ninh Uyển lại đi mua lương thực và một số vật dụng thường ngày.
Nàng sức yếu, không thể khuân vác quá nhiều nên chỉ chọn mua mỗi thứ một ít: năm cân gạo tẻ loại ngon, năm cân lương mễ, năm cân bột mì tinh luyện.
Lương mễ chính là loại kê đã được chế biến kỹ. Kê hạt nhỏ, khó tách vỏ, nên loại còn nguyên vỏ chỉ bốn văn một cân, nhưng lương mễ thì đã được làm sạch vỏ kỹ càng, giá lên tới bảy văn một cân.
Ninh Uyển không thể ăn được những món làm cổ họng khó chịu. Nhưng nàng vẫn mạnh dạn ăn lương thực tinh, là bởi hai lý do. Thứ nhất, nguyên chủ vốn có tính cách ích kỷ, có của ngon tuyệt đối không chịu ăn của dở, dù hôm nay ăn no mà mai không có gì ăn cũng chẳng sao. Thứ hai, là vì nàng mang tâm lý "bình vỡ thì vỡ luôn", buông xuôi mặc kệ.
Tiếp theo, nàng mua hai cân thịt ba chỉ, hai cân xương sườn. Còn rau dưa và trứng gà, nàng không mua, để lúc nào đó sẽ đến nhà dân ở thôn Đại Thạch mua, vì nàng không thể vác được quá nhiều.
Sau khi mua những thứ đó, nàng lại đi đến tiệm y phục, mua cho hai đứa nhỏ mỗi đứa hai bộ y phục ngắn và hai bộ xiêm y lót bằng vải mịn. Còn chính mình, nàng mua hai bộ áσ ɭóŧ bằng vải mịn, cùng với váy áo bằng vải bông - bên trên là áo ngắn, bên dưới là váy thắt eo. Một bộ màu lam nhạt, một bộ màu vàng nhạt có viền đỏ sẫm và đai lưng, tất cả đều là màu trang nhã.
Sau đó, nàng mua thêm lòng lợn, dầu muối tương dấm, đường cùng với một số gia vị khác.
Mua xong những thứ này, Ninh Uyển lại mua thêm một ít kim chỉ rồi thôi không mua gì nữa. Chuyến đi hôm nay, trừ tiền thuốc ra, tốn chưa đến một lượng bạc. Từ 55 lượng bạc, còn lại 54 lượng 112 văn.
Khi trở về Phục Dịch phường, đã là sau giờ Ngọ, nhiều nhà đã ăn cơm trưa xong. Tuy nhiên, Phục Dịch phường không có nhiều sinh khí cho lắm, bởi vì thanh niên trai tráng đều đi làm ở khu mỏ, người ở lại không phải già yếu thì là bệnh tật, đương nhiên cũng có nữ nhân như nàng, nhưng rất ít.
Ninh Uyển đi đến trước cửa nhà, thấy cổng sân đóng chặt, không nhìn thấy bên trong. Phục Dịch phường là kiểu một hộ một sân. Ban đầu, tường vây sân rất thấp, không đến một mét. Cổng sân cũng chỉ là bức rào gỗ rách nát. Khi họ được phân đến sống ở sân này, vì an toàn của hai đứa trẻ, Ứng Nhiên đã dẫn người nhà, mỗi tối sau khi từ khu mỏ trở về thì làm thêm giờ để sửa sang, đến nay tường vây sân đã cao bằng với căn phòng.
Ninh Uyển đẩy cổng sân ra, chỉ thấy hai đứa nhỏ đang chơi bùn bên trong giống như những con thỏ giật mình, lập tức co rúm vào một góc, như thể làm vậy là có thể che giấu được bản thân.
Ninh Uyển nhìn về phía chúng, và chúng cũng mở to mắt nhìn nàng đầy mong đợi.
Ninh Uyển suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Các con đã ăn cơm trưa chưa?"