"Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa."
Lý do chưởng quầy đối xử tốt với nguyên chủ, thứ nhất là theo lẽ làm ăn "hòa khí sinh tài", thứ hai là nếu đúng là tiểu thư sa cơ, biết đâu trong tay còn có bảo vật gì đó?
Quả nhiên, hôm nay đã ứng nghiệm.
"Thông thường vải Vân Cẩm khoảng ba trăm lượng bạc một xấp, giá có thể cao hơn còn tùy vào chất lượng. Không biết vải Vân Cẩm trong tay Ninh nương tử thuộc loại nào?"
Ninh Uyển giật mình trong lòng, Vân Cẩm đắt đến thế sao? Còn đắt hơn cả ngựa? May mắn là nàng không đem đổi ngựa. Nàng đặt sọt xuống, mở y phục cũ ra: "Mời chưởng quầy xem, Vân Cẩm ở đây."
Là chưởng quầy tiệm vải, tất nhiên bà có sự hiểu biết về vải vóc. Tuy nhiên, loại vải quý giá như Vân Cẩm, bà chưa từng được nhìn thấy. Nghe đồn trên thị trường có câu nói hơi phóng đại rằng Vân Cẩm là "ngàn lượng bạc khó cầu". Khi mở tấm vải Vân Cẩm mà Ninh Uyển đã gấp lại, thật kỳ lạ là không hề có nếp gấp.
Bà nói: "Ninh nương tử, thật lòng mà nói, ta cũng không am hiểu nhiều về Vân Cẩm. Nếu nương tử tin tưởng, ta có thể mua với giá thấp nhất. Nếu mua hời quá, khi nương tử quay lại lần sau, ta sẽ bổ sung thêm tiền. Tuy nhiên, ta muốn biết, Vân Cẩm này có nguồn gốc chính đáng không?"
Ninh Uyển đáp: "Nguồn gốc chính đáng, là ta mang từ kinh thành đến đây."
Từ kinh thành đến?
Nữ chưởng quầy dường như đã hiểu. Huyện thành có một khu mỏ. Triều đình thường đày những người phạm tội đến đây khai thác quặng, trong đó không thiếu người có thân phận. Vì vậy, những món đồ quý giá từ trong tay họ thường được đem ra bán. Bà đã cảm thấy Ninh nương tử này không phải người thường, hóa ra là từ kinh thành đến.
Đối với những người như vậy, người bình thường không dám đắc tội. Thứ nhất, những quý nhân bị lưu đày đến đây bất cứ lúc nào cũng có thể được giải oan và trở về. Nếu đắc tội họ, biết đâu sau khi trở về họ sẽ trả thù. Thứ hai, ngay cả khi họ không trở được, nhưng ai biết được họ chẳng có thân thích bằng hữu ở kinh thành? Lỡ như họ nhờ người thân đến đối phó thì sao?
Nữ chưởng quầy tươi cười rạng rỡ hơn: "Nguồn gốc chính đáng là tốt rồi. Theo ta thấy, với những tấm Vân Cẩm này của Ninh nương tử, tính theo giá ba trăm lượng một xấp, tổng cộng đổi được 75 lượng bạc. Ta tạm ứng cho nương tử 75 lượng. Nếu thiếu ta sẽ bổ sung sau, nương tử thấy thế nào?"
Ninh Uyển chậm rãi nói:
“Bảy mươi lăm lượng là đủ rồi, thiếu chút cũng không cần bù nữa, coi như là ta tạ ơn chưởng quầy lúc trước đã chiếu cố. Ân tình này, ta xin ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp. Có điều, bảy mươi lăm lượng bạc cầm đi một lần thì hơi bất tiện. Không biết chưởng quầy có thể cho ta bảy tờ ngân phiếu, mỗi tờ mười lượng, rồi đưa thêm năm lượng bạc vụn được không?”
Ở Hạ quốc, ngân phiếu có mệnh giá lớn nhất là một ngàn lượng, nhỏ nhất là một lượng.
Nữ chưởng quầy nghe Ninh Uyển nói như vậy, tất nhiên cũng không có ý kiến gì, liền vui vẻ đáp: “Đương nhiên có thể, Ninh nương tử chờ một lát, ta đi chuẩn bị.”
Nói rồi, bà cẩn thận thu xếp tấm vải Vân Cẩm kia lại. Dù chỉ là một phần tư tấm, nhưng kích thước cũng không nhỏ, lại hiếm thấy, bà đã bắt đầu suy tính xem nên đem bán cho nhà nào.
Chẳng bao lâu sau, nữ chưởng quầy trở ra, đã phân loại tiền bạc đâu vào đấy: Bảy tờ ngân phiếu, mỗi tờ mười lượng. Bốn đồng bạc lẻ một lượng. Phần còn lại là bạc vụn và tiền đồng đủ thành một lượng.
Ninh Uyển kiểm lại xong, nhận lấy rồi nói:
“Chưởng quầy, ta muốn hỏi một chút, trong huyện thành này, dược quán nào là đáng tin và có thái độ tốt thế?”
Thấy đầu nàng được băng bó rõ ràng, nữ chưởng quầy liền đoán ra được mục đích:
“Bình thường ta có bệnh nhẹ đều đến dược quán Hòa Phong, bọn họ xử sự hòa nhã, thuốc thang cũng tốt.”
Ninh Uyển gật đầu, hiểu ý bà, rồi cáo từ rời đi.
Đến khi nàng ra khỏi dược quán thì đã qua hai khắc, trong tay chỉ còn lại năm mươi lăm lượng bạc. Các đại phu trong tiệm khi nhìn thấy vết thương sau đầu nàng thì ai nấy đều giật mình, bảo rằng nàng còn sống được là một kỳ tích.
Ninh Uyển thầm nghĩ: kỳ tích gì chứ, nguyên chủ đã chết rồi. Cũng bởi vì thương thế quá nặng nên dược dùng đều là loại tốt, giá cả cũng không rẻ. Nàng vẫn còn ba phần tư tấm Vân Cẩm ở nhà, vì sức khỏe, nàng không tiếc tiền. Ngoài dược uống, nàng còn lấy thêm ít nhân sâm để sắc nước uống bồi bổ thân thể.