Xuyên Thành Người Mẹ Lười Biếng Bị Lưu Đày

Chương 5: Vải Vân Cẩm

Thế là Ninh Uyển đi đến nhà bếp. Vừa bước chân vào, nàng liền nhớ ra một chuyện. Tối qua nguyên chủ vốn định tư thông bỏ trốn với gã hàng rong, nên chẳng để lại chút đồ ăn nào. Nhà bếp sạch sẽ đến mức ngay cả chuột đói cũng chẳng buồn ghé qua. Đương nhiên, tuy nói là tư tình bỏ trốn, nhưng nguyên chủ lại thân mang trắng tay, một đồng cũng không có, còn gã hàng rong kia thì một mực nói rằng gã không để tâm..

Giờ đây, đến lượt Ninh Uyển tiếp quản thân xác này, nàng càng nghĩ càng thấy có điều bất ổn. Nguyên chủ không có lộ dẫn (giấy thông hành), thì làm sao có thể cùng gã hàng rong rời khỏi huyện thành? Hơn nữa, tên hàng rong kia lấy đâu ra can đảm mà dám dẫn theo một phụ nhân có án vào người để bỏ trốn?

Ninh Uyển cảm thấy, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Nhưng hiện tại nàng không muốn nghĩ nhiều. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là giải quyết cơn đói.

Không có gì để ăn, mà sau khi tỉnh lại, nàng cũng không thấy ai để dành phần cơm cho mình.

Ninh Uyển thở dài, mở Sổ tay ước nguyện, viết xuống: "Một tia ( )"

Một tia cái gì?

Trong đầu nàng lập tức hiện lên một loạt thành ngữ: "Một tia không loạn?", "Một tia hy vọng?", "Một tia ánh sáng?"

Nhưng chẳng có cái nào ăn được.

Xem ra trang này vô dụng rồi.

Ninh Uyển không phí công suy nghĩ thêm, thay vào đó, nàng nhớ tới mảnh vải Vân Cẩm mà mình chưa lấy ra. Nếu có thể đem nó đi đổi tiền, vấn đề sinh hoạt tạm thời có thể giải quyết.

Nghĩ vậy, nàng vội vàng rời khỏi phòng bếp.

Vừa bước ra, nàng lập tức thấy hai đứa nhỏ hoảng hốt lui vào một góc, như thể muốn tránh né nàng.

“Thẩm… Thẩm thẩm…” Ứng Kỳ run rẩy mở miệng: “Hôm qua nhị thúc bắt được một con gà rừng, đã đem đi đổi thuốc cho thẩm băng bó rồi.”

Ninh Uyển khẽ sững người.

Gã nam nhân hận không thể gϊếŧ nàng kia… vậy mà lại dùng gà rừng đổi thuốc cho nàng sao?

Vậy sáng nay, hắn và hai đứa nhỏ chắc hẳn đều chưa được ăn gì rồi?

Ninh Uyển không nói gì thêm, quay người trở vào phòng, đóng cửa lại. Sau đó, nàng mở Sổ tay ước nguyện, ấn vào chữ "nhận", một mảnh vải Vân Cẩm lập tức xuất hiện trên giường.

Hai mắt Ninh Uyển tròn xoe, suýt nữa thì rớt ra ngoài - một cuộn Vân Cẩm này, có phải là… quá nhiều rồi không? Nếu nàng mang nguyên cả cuộn vải ấy lên trấn đổi lấy ngân lượng, đừng nói là nàng không vác nổi, mà cái dáng vẻ cồng kềnh ấy cũng dễ khiến người ta chú ý quá mức.

Ninh Uyển ước lượng sơ qua, không ngờ một tấm vân cẩm lại dài đến chừng ba mươi ba trượng. Thế là nàng lấy kéo cắt khoảng một phần tư tấm vải, sau đó gấp gọn lại, dùng một cái áo cũ của nguyên chủ bọc kỹ bên ngoài. Tiếp đó, nàng lục tìm trong bếp một cái gùi cũ, rồi đặt phần Vân Cẩm đã được bọc kín vào trong đó.

Nàng không chỉ định lên trấn để đổi Vân Cẩm lấy bạc, mà còn phải mua chút lương thực, sau đó ghé qua y quán khám bệnh. Cái đầu này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Ninh Uyển thay một bộ y phục khác. Bộ hôm qua dính đầy máu, không thể mặc tiếp. Nàng đeo gùi lên lưng, bước ra khỏi phòng, bắt gặp ánh mắt cảnh giác của hai đứa trẻ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng hơi dừng lại, giọng thản nhiên: "Ta lên trấn mua ít lương thực. Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn trông nhà."

Thật ra, nàng cũng chẳng biết phải giao tiếp với hai đứa trẻ này ra sao. Trước kia nói rằng thích “làm mẹ không đau” cũng không sai, nhưng giờ phút này, tâm trạng nàng rối như tơ vò, thật sự không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện làm mẹ hay không nữa.

Ứng Kỳ khẽ gật đầu, trong lòng vẫn mơ hồ cảnh giác, không rõ thẩm ấy lại đang giở trò gì. Trước đây, mỗi lần thẩm ấy ra ngoài đều chẳng bao giờ thèm nói với họ một câu. Nhưng thôi, thẩm ấy không có ở nhà thì càng tốt.