Xuyên Thành Người Mẹ Lười Biếng Bị Lưu Đày

Chương 4: Hài tử

Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền nhớ ra. Đây chính là ngôi nhà ở Phục Dịch phường của nguyên chủ.

Ngay sau đó, một cơn đau nhói từ trên đầu truyền đến. Nàng nhớ lại… dường như tối qua mình đã ngất xỉu. Mà giờ phút này, nàng lại nằm trong phòng, chẳng lẽ là Ứng Nhiên đã ôm nàng về?

Ninh Uyển xuống giường, đảo mắt nhìn quanh căn phòng chật hẹp đơn sơ. Đúng lúc đó, cơn đau trên đầu lại nhói lên. Nàng đưa tay sờ thử, phát hiện vết thương đã được băng bó cẩn thận. Vậy là… có ai đó đã giúp nàng xử lý miệng vết thương rồi sao?

Ục ục…

Bụng nàng đột nhiên réo lên inh ỏi, không chút nể tình.

Ninh Uyển bất đắc dĩ, nhưng nếu muốn sống lâu hơn, sống đến khi có thể mở được trang cuối cùng của sổ tay ước nguyện, nàng nhất định phải bảo toàn mạng sống. Mà điều quan trọng nhất để duy trì sinh mệnh chính là một thân thể khỏe mạnh. Cho nên, không thể để đói bụng, đói lâu sẽ làm tổn thương dạ dày.

Nàng không nghĩ nhiều, đẩy cửa phòng, dự định sẽ tìm chút gì đó để ăn trước.

Vừa mở cửa ra, nàng liền thấy trong sân có hai hài tử mặc quần áo cũ kỹ, lấm lem bùn đất, đang hoảng sợ nhìn mình.

Trong đó, đứa nhỏ hơn có vẻ sợ hãi, trốn ra sau lưng đứa lớn hơn, nhưng lại len lén thò đầu ra, đôi mắt đầy tủi thân nhìn nàng.

Còn đứa lớn hơn lập tức dang tay che chở cho đệ đệ, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và đề phòng.

Từ ký ức của nguyên chủ, Ninh Uyển nhanh chóng nhận ra hai đứa bé này.

Đứa lớn sáu tuổi, tên là Ứng Kỳ, là cháu trai của Ứng Nhiên, xuất thân từ chi thứ của hầu phủ. Phụ thân mất sớm, mẫu thân cũng đã tái giá trước khi Ứng gia gặp nạn. Sau khi bị lưu đày đến nơi này, ban đầu cậu bé theo ông bà nội sống ở một phường lao dịch khác. Nhưng bởi vì nguyên chủ chẳng hề đoái hoài gì đến con trai ruột của mình nên Ứng Nhiên đã đón Ứng Kỳ về nuôi, tiện thể chăm sóc cho đứa con trai ba tuổi của mình. Từ đó, Ứng Kỳ sống chung với Ứng Nhiên, ăn uống cũng do Ứng Nhiên gánh vác.

Lần này Ứng gia gặp họa, liên lụy đến toàn bộ hầu phủ. Hầu phủ có ba chi, dù đã phân gia nhưng không ai thoát khỏi kiếp nạn này.

Những người bị sung quân khai thác mỏ đều bị đưa đến các Phục Dịch phường khác nhau. Gia đình của Ứng Nhiên bị đày đến Phục Dịch phường ở thôn Đại Thạch, còn ông bà nội của Ứng Kỳ lại bị đưa đến Phục Dịch phường ở Tiểu Đãng Sơn kế bên.

Còn đứa bé ba tuổi đang nép sau lưng Ứng Kỳ kia, tên là Ứng Lân, chính là con trai ruột của nguyên chủ, sinh ra sau cái đêm định mệnh ấy.

Trước khi Ứng gia gặp nạn, nguyên chủ đối với đứa con này cũng không tệ, tuy rằng không đích thân chăm sóc mà đều giao cho hạ nhân, nhưng ít nhất vẫn để tâm đến nó. Đương nhiên, nàng quan tâm cũng không phải vì thật lòng yêu thương đứa bé, mà bởi trong tư tưởng nữ nhân cổ đại, con trai chính là chỗ dựa vững chắc nhất để nàng có địa vị trong nhà chồng.

Nhưng sau khi bị lưu đày đến Phục Dịch phường, nguyên chủ hoàn toàn mặc kệ con trai mình. Vì lo lắng cho đứa bé ba tuổi không có ai chăm sóc, Ứng Nhiên mới nhận nuôi Ứng Kỳ để tiện trông nom luôn cả Ứng Lân.

Chẳng những không quan tâm con, nguyên chủ còn thường xuyên giành giật cả khẩu phần ăn của hai đứa trẻ. Vì sợ nàng đoạt mất thức ăn, hai đứa nhỏ có chút gì ngon cũng không dám mang về nhà.

Nhưng trẻ con thì lấy đâu ra nhiều thức ăn như vậy?

Ban ngày, Ứng Nhiên làm việc trong khu khai thác mỏ, buổi tối lại thường xuyên phải trực đêm. Vì thương bọn trẻ, hắn luôn tìm cách giấu chút lương thực cho chúng, nhưng cũng nhiều lần bị nguyên chủ ép buộc phải đưa ra.

Nếu không phải Ứng Nhiên từng cảnh cáo rằng, nếu nàng dám làm hại hai đứa nhỏ hoặc đánh đập chúng, hắn sẽ không tha cho nàng, thì e rằng nguyên chủ đã sớm bán con trai mình cho bọn buôn người để đổi lấy bạc rồi.

Nghĩ đến đây, Ninh Uyển không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Thẩm… Thẩm thẩm, thẩm tỉnh rồi.”

Ứng Kỳ lấy hết can đảm, giọng nói run rẩy cất lên. Cậu biết thẩm thẩm không thích cậu và đệ đệ. Thậm chí lần này nàng bị thương, cậu đã từng hy vọng thẩm thẩm đừng tỉnh lại. Như vậy, nhị thúc sẽ không còn bị đoạt mất phần ăn nữa.

Ninh Uyển chỉ gật đầu, không nói gì. Hiện tại nàng không có tâm tư để ý đến bọn trẻ, nàng chỉ muốn ăn một bữa cơm cho no bụng.