Bước chân Ninh Uyển hơi khựng lại, nhưng rất nhanh nàng vẫn tiếp tục bước đi. Vừa thu quyển sổ vào tay, nàng vừa âm thầm hỏi: “Chẳng lẽ vì ta đã bấm vào bảng khảo sát kia nên mới bị đưa đến thế giới này sao?”
Không có ai trả lời.
Ninh Uyển lại hỏi tiếp: “Trời ạ, ta chỉ tiện tay bấm bừa thôi, nào ngờ lại thật sự xuyên không rồi. Ta còn cha mẹ mà, nếu ta biến mất thì họ biết phải làm sao? Không được, ngươi mau đưa ta trở về đi.”
Ninh Uyển gần như muốn phát điên, hối hận không thôi vì giây phút bốc đồng của mình. Xuyên không gì chứ? Trước đây nàng chỉ từng nghĩ chơi cho vui, chứ bắt nàng thật sự trải nghiệm thì tuyệt đối không đời nào.
Nàng điên rồi sao? Điều hòa của thời hiện đại không thoải mái chắc? Hay điện thoại thông minh không đủ hấp dẫn? Tự nhiên chạy tới cổ đại chịu khổ, trừ phi nàng bị tắc nghẽn mạch máu não mười năm.
Nhưng bất kể nàng nói thế nào, âm thanh kia vẫn không hề đáp lại.
Dẫu vậy, Ninh Uyển vẫn không từ bỏ: “Còn đó không? Cầu xin ngươi, đưa ta trở về đi. Ta không muốn ở lại nơi này. Ta còn có cha mẹ, ta là con một. Nếu ta chết rồi, cha mẹ ta phải làm sao? Cầu xin ngươi, đưa ta về đi, ta cầu xin ngươi…”
Thế nhưng, dù nàng có cầu khẩn bao nhiêu, thanh âm kia vẫn không xuất hiện nữa.
Ninh Uyển thất vọng, nhưng nàng chẳng có cách nào khác. Chẳng lẽ muốn nàng tìm ch.ết? Nàng không có đủ dũng khí đó. Nàng còn muốn sống để tìm cách trở về nhà.
Bất đắc dĩ, Ninh Uyển vừa bước đi vừa mở Sổ tay ước nguyện ra xem. Vừa mở ra trang đầu tiên, nàng đã thấy mấy dòng chữ: Quy tắc sử dụng sổ tay ước nguyện.
Điều thứ nhất: Sổ tay ước nguyện chỉ có ký chủ mới có thể nhìn thấy.
Điều thứ hai: Mỗi điều ước trong sổ đều là dạng bán thành phẩm. Sổ sẽ tự định số từ và lượng từ, danh từ sẽ do người sử dụng tự điền. Ví dụ: Một cân (gạo) — phần trong ngoặc là do người dùng điền vào, không được kèm bất kỳ từ miêu tả nào.
Điều thứ ba: Trang cuối cùng của sổ tay có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào của bạn.
Điều thứ tư: Không thể trực tiếp lật đến trang cuối cùng để xem trước.
Ninh Uyển đọc xong bốn điều. Ánh mắt dừng lại ở điều thứ ba, sau đó không chút do dự mà lật ngay đến trang cuối cùng. Thế nhưng, nàng lại thất vọng. Rõ ràng đã lật đến trang cuối, vậy mà chỉ chớp mắt một cái, phía sau lại đột ngột xuất hiện thêm hàng loạt trang giấy khác.
Cuối cùng, Ninh Uyển chỉ biết thở dài một hơi.
Ngay sau đó, nàng chợt nhớ ra, nguyên chủ từng có ý định tư thông bỏ trốn vào giờ Tý đêm nay, tức khoảng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Nhưng hiện tại đã qua "đêm nay" chưa? Ninh Uyển vốn không biết xem giờ theo kiểu cổ đại, lại không muốn vì chưa đến giờ mà uổng phí một điều ước, thế là nàng lấy cây bút kẹp trong Sổ tay ước nguyện ra, lật sang trang kế tiếp.
Chỉ thấy trên trang hiện ra dòng chữ: Một cuộn/con ( ).
Một cuộn/con gì đây? Ninh Uyển trầm ngâm một lát, trong đầu chỉ nghĩ đến hai khả năng: một tấm vải, hoặc một con ngựa. Nhưng ngựa chắc chắn đáng giá hơn vải. Nếu là ngựa, lại còn có loại Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết, càng quý giá hơn nữa.
Tuy nhiên, với thân phận hiện tại của nguyên chủ, nếu nàng ước một con Hãn Huyết Bảo Mã thì e là không hợp lý chút nào. Vậy một con ngựa thường thì sao? Ước chừng cũng phải sáu mươi đến tám mươi lượng bạc.
Thế nhưng, nàng là một nữ nhân, dắt theo một con ngựa đi bán, nghe thôi đã thấy không ổn. Huống hồ nàng còn không biết cưỡi hay dắt ngựa. Vậy nếu là vải thì sao? Ở cổ đại, loại vải nào là quý nhất? Ninh Uyển lục lại trí nhớ về mấy tiểu thuyết cổ đại từng đọc, hình như có nhắc đến vân cẩm là loại vải đắt giá.
Không muốn lãng phí thời gian, nàng lập tức viết vào chỗ trống: Một cuộn (vân cẩm)
Vừa viết xong, bên tai lại vang lên âm thanh điện tử lạnh lùng quen thuộc:
【Ước nguyên chủh công, xin hãy nhận vật phẩm trong vòng mười hai canh giờ.】
Ngay sau đó, trang giấy trước mặt hiện lên hình ảnh một tấm vân cẩm, bên cạnh còn có mục chọn 【Nhận lấy】.
Nhưng hiện tại chưa phải lúc. Nàng phải đợi đến ngày mai, dùng tấm vân cẩm này để đổi lấy ngân lượng, sau đó...
Ninh Uyển còn chưa kịp nghĩ tiếp thì trước mắt tối sầm, nàng mất đi ý thức.
Khi Ninh Uyển mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện mình đang nằm trong phòng. Đập vào mắt nàng là mái nhà lợp bằng cỏ tranh, khiến nàng thoáng chốc hoảng hốt.