Hồi tưởng lại tình huống hiện tại, nguyên chủ đang cùng gã bán hàng rong bỏ trốn, đi được nửa đường thì nguyên chủ trượt chân, sau đó mất ý thức. Còn bây giờ... Ninh Uyển cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng gã bán hàng rong đâu cả. Vậy nên... liên tưởng đến con dao phay còn dính máu kia, chẳng lẽ tên nam nhân này đã gϊếŧ gã bán hàng rong?
Ninh Uyển nghĩ ngợi, ngay cả đàn ông thời hiện đại khi phát hiện vợ nɠɵạı ŧìиɧ cũng có thể gϊếŧ tình nhân trong cơn nóng giận, huống chi là thời cổ đại với hoàng quyền tối thượng?
Vậy giờ đây, nam nhân này sẽ gϊếŧ mình chăng?
Ninh Uyển theo bản năng cảm thấy chân mình mềm nhũn, rồi quỳ rạp xuống trước mặt nam nhân: "Tướng công, thϊếp sai rồi! Thϊếp chỉ là không chịu nổi cuộc sống cực khổ nơi đây, nên đã lừa gã bán hàng rong kia, nhờ gã hộ tống thϊếp về kinh thành, về phủ Quốc công. Thϊếp thật sự sai rồi." Theo ký ức, nguyên chủ chỉ để gã bán hàng rong chạm vào tay mình nên Ninh Uyển cảm thấy mình còn có thể cứu vãn đôi chút, tuyệt đối không thể nhận chuyện trốn đi. Nàng không muốn vừa xuyên không đến đã phải chết, dù chết không đau đớn cũng được, nhưng bị dao phay chém chết tươi, nàng thấy mình không chịu nổi.
Ninh Uyển nghĩ đến cái chết có thể sắp đến, sợ hãi đến mức gan ruột đều rối bời, nước mắt như hạt châu cứ thế tuôn rơi. "Tướng công, thϊếp sai rồi, thϊếp thực sự sai rồi, ô ô ô ô..." Nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Đôi mày kiếm của Ứng Nhiên nhíu lại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Ninh Uyển khóc, quả thực có chút ngoài dự liệu. Nhưng tiếng khóc của nàng chẳng hề khơi gợi chút đồng cảm nào trong hắn, thậm chí ngay cả cảm giác phiền chán cũng không. Hắn cúi người, một tay bóp chặt cổ Ninh Uyển, nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất, rồi lạnh lùng nói: "Ninh Uyển, hôn sự của chúng ta là do Thánh Thượng ban hôn. Nếu nàng muốn rời đi, trừ phi nàng chết." Giọng nói lạnh lẽo như băng, xuyên thấu cơ thể người như mũi kim đâm.
Ninh Uyển bị bóp cổ, cổ họng nghẹn đến suýt chết. Nàng cảm nhận cái chết đang đến gần. Bản năng sinh tồn khiến nàng giãy giụa, miệng khó nhọc mở ra: "Thϊếp... thϊếp hiểu rồi, thϊếp sẽ không nghĩ đến những chuyện đó nữa, thϊếp... sau này sẽ an phận, sẽ... sẽ đối xử tốt với hài tử."
Ứng Nhiên nheo mắt nhìn nàng một lúc, rồi buông tay, để mặc nàng rơi xuống đất, tiếp tục lạnh lùng nói: "Đi theo ta, nếu không ta sẽ kéo xác nàng về nhà." Nói xong, hắn nhấc chân bước đi.
Ninh Uyển cũng chẳng dám nghĩ ngợi thêm, vội vàng đuổi theo. Nàng theo sau hắn, nhìn cánh tay phải rũ xuống và chân phải hơi khập khiễng của hắn, trái tim bỗng thắt lại. Ứng gia là dòng họ võ tướng, Ứng Nhiên với thân phận tiểu hầu gia, võ công tất nhiên không tầm thường. Nhưng trước khi bị lưu đày, khi Ứng Nhiên bị bắt để thẩm vấn, tay phải và đùi phải của hắn đều đã bị phế. Phế bỏ tay chân của một võ tướng, cũng như phế đi bàn tay viết chữ của văn nhân, quả thực vô cùng tàn nhẫn.
Thân thể Ninh Uyển yếu ớt nên chẳng bao lâu đã bị kéo giãn khoảng cách với Ứng Nhiên. Tuy nhiên, nàng đã nhìn rõ - tay trái Ứng Nhiên cầm dao phay, bên hông treo một con... gà rừng? Vậy nên máu trên lưỡi dao là do gϊếŧ gà rừng sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, từ ký ức của nguyên chủ, dù sau khi bị lưu đày, nguyên chủ lười biếng lại ích kỷ, có đồ ngon đều giữ khư khư cho bản thân, nhưng Ứng Nhiên chưa từng nặng lời với nàng một câu. Mỗi tháng phát tiền lương, hắn vẫn đều đặn đưa hết cho nguyên chủ. Xem ra, người đàn ông này không phải loại tùy tiện gϊếŧ người..
Hơn nữa, theo luật pháp, người bị kết án lưu đày phải lao dịch, không phân biệt nam nữ, trừ những đứa trẻ dưới tám tuổi. Nguyên chủ đương nhiên không phải ngoại lệ. Thế nhưng từ ngày bị lưu đày tới giờ, nàng chưa từng đi lao dịch lấy một ngày, mà phần việc của nàng đều do Ứng Nhiên thay nàng hoàn thành. Dù khối lượng công việc của nữ nhân không nhiều như nam nhân, nhưng cũng bằng một nửa. Nghĩa là mỗi ngày, Ứng Nhiên phải lao dịch gấp rưỡi người thường.
Đinh…!
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc nhưng lạnh lẽo vang lên bên tai Ninh Uyển.
【Linh hồn và thân xác nguyên chủ dung hợp thành công, xin kiểm tra và nhận bàn tay vàng của bạn.】
Theo sau câu nói đó, trước mặt Ninh Uyển liền hiện ra một quyển sổ tay. Bìa sổ có một hàng chữ: Sổ tay ước nguyện.