Sau khi ăn một chút, cơn đói cuối cùng cũng dịu lại.
Doanh Chính quét mắt nhìn qua đại sảnh… nơi này dùng để tiếp khách, dọn trà rượu cùng một ít thức ăn nhẹ.
Chính giữa đặt một chiếc bàn thờ, bên trên an trí một hộp sọ bò.
Băng qua đại sảnh là hậu viện được bao quanh bởi các gian khách xá.
Trong sân có một hồ nước nhỏ.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng khựng lại.
Rõ ràng hắn chưa từng đi đến hậu viện, vậy tại sao lại biết bố cục bên trong?
Trong ký ức dường như có hình ảnh nào đó lóe qua, nhưng Doanh Chính lại không thể nhớ ra được.
Hắn ngồi trên ghế trúc, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, lão chủ quán bị hắn chém ngất đã dần tỉnh lại, lặng lẽ cởi dây trói trên tay.
Lão thật sự xui xẻo tám kiếp...
Không chỉ gặp phải hai tên tội phạm bị truy nã, mà còn dính vào một kẻ cứng đầu như thế này...
Cũng may trước đó lão đã sai tiểu nhị đi báo quan bắt hai tên tội phạm Tần Quốc.
Quan binh hẳn cũng sắp đến nơi rồi.
Đúng lúc ấy, Doanh Chính đột nhiên mở mắt, chợt đứng dậy.
Lão chủ quán cứng đờ, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
Nhưng Doanh Chính không nhìn lão mà thẳng bước về phía hậu viện.
Hắn đã nhớ ra.
Nơi này, hắn từng đến.
Theo ký ức dẫn lối, Doanh Chính tiến vào hậu viện.
Hắn đi dọc hành lang, rẽ phải, dừng trước căn phòng thứ hai hướng nam.
Hắn giơ tay định gõ cửa nhưng chợt dừng lại.
Không thể nào trùng hợp đến vậy…
Năm hắn ba tuổi, Triệu Vương vì trận đại bại ở Trường Bình mà căm hận, muốn gϊếŧ cả nhà hắn.
Phụ thân nhờ có Lã Bất Vi giúp đỡ mà trốn về Tần Quốc, còn hắn và mẫu thân bị bỏ lại Hàm Đan, chịu đủ mọi khinh khi trong vương cung Triệu Quốc.
Đến năm thứ tư, mẫu thân rốt cuộc nhịn không được nữa, dẫn hắn bỏ trốn.
Khi họ ẩn náu trong một quán trọ trên núi, bị lão chủ quán nhận ra và báo lên quan phủ, kết quả bị quân Triệu bắt lại, giải về vương cung.
Không thể nào trùng hợp như thế được…
Doanh Chính quay đầu nhìn về phía hồ nước nhỏ trong viện.
Dưới ánh trăng, mặt hồ gợn sóng lấp lánh hòa quyện với ánh bạc trên cao, sáng rực đến mức khiến hắn hơi khó chịu mà dời mắt đi.
Bất chợt, cánh cửa phía sau lưng hắn khe khẽ mở ra.
Dưới hành lang, bên cạnh cửa, một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi đứng đó.
Khuôn mặt trắng trẻo gầy gò, tóc chưa búi, thân hình nhỏ bé khoác một lớp áo trong màu trắng xám rộng thùng thình.
Dù tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo đã vô cùng thanh tú.
Đứa bé dụi đôi mắt ngái ngủ, có lẽ là vừa mới tỉnh, muốn ra ngoài xem đã canh mấy.
Ngẩng đầu lên, y liền trông thấy một thân ảnh áo xanh tiều tụy.
Tiếp tục ngước lên, y bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, phức tạp mà xa lạ.
Triệu Chính lập tức tỉnh táo, suýt chút nữa hét lên, nhưng Doanh Chính nhanh tay bịt miệng y lại.
“Suỵt.”
Hắn đưa ngón tay lên môi, nhìn đứa trẻ trước mặt, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Hắn khẽ nói.
“Đừng sợ.”
Mặt đứa nhỏ trắng nõn, tóc hơi rối, đôi mắt phượng xinh đẹp dưới ánh trăng lại càng thêm trong veo như nước suối.
Doanh Chính khẽ hạ giọng.
“Đừng lên tiếng.”
Hắn thật không ngờ lại thật sự chạm mặt chính mình lúc nhỏ ở nơi này.
Hẳn là do hệ thống đã an bài để tiện cho nhiệm vụ.
Triệu Chính trầm mặc, khẽ gật đầu.
Ban đầu, y có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Trong đầu lướt qua vô số phương án chạy trốn hoặc gϊếŧ người này, nhưng sau khi cân nhắc chênh lệch chiều cao giữa hai bên, y thấy điều đó hơi khó.
Cuối cùng, Tiểu Triệu Chính lựa chọn giả vờ thuận theo, lẳng lặng nhìn chằm chằm Doanh Chính.
Doanh Chính thấy đứa trẻ đã bình tĩnh lại, bèn bước lên khép cửa phòng, dịu giọng nói.
“Lát nữa quan binh sẽ đến bắt các ngươi, đi theo ta, đừng chạy loạn, được không?”
Giọng hắn rất ôn hòa, như đang nói chuyện với một món bảo vật.
Tiểu Triệu Chính sững sờ một thoáng... từ trước đến nay, chưa ai từng đối xử với y như vậy.
Mẫu thân y luôn luôn nghiêm khắc, ngày nào cũng nhắc nhở y rằng y là hậu duệ Tần Quốc, rằng một ngày nào đó họ sẽ trở thành những người tôn quý nhất thiên hạ.
Lúc đầu, y đã tin tưởng điều đó.
Nhưng theo năm tháng, khi y liên tục bị các hoàng tử Triệu Quốc ức hϊếp mà không ai có thể giúp đỡ, y dần nhận ra Tần Quốc xa xôi biết chừng nào... cả về khoảng cách lẫn lòng người.
Dù một ngày nào đó phụ thân y có trở thành thái tử hay thậm chí là Tần Vương, vẫn có thể lập một đứa trẻ khác làm trữ quân.
Dù sao thì những đứa bé được nuôi dạy trong thâm cung từ nhỏ cũng đã ở một vạch xuất phát cao hơn y rất nhiều.
Y, một con tin, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong bàn cờ quốc gia.
Một khi hai nước trở mặt, cái đầu này có thể dễ dàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trong thoáng chốc, vô số suy nghĩ vụt qua đầu Tiểu Triệu Chính, nhưng y không trả lời.
Doanh Chính đọc được sự trầm mặc ấy, đành phải thay đổi chiến thuật, chậm rãi dẫn dắt.
“Chủ quán ở đây đã nhận ra các ngươi là người Tần Quốc bị truy nã, hắn đã báo quan binh rồi.”
Tiểu Triệu Chính trợn tròn mắt.
Doanh Chính tiếp tục.
“Ta có thể cứu các ngươi, nhưng các ngươi phải theo ta về cung Triệu Vương.”