Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 1.3: Hệ thống cũng là một hủ nữ

Bóng tối tan biến.

Ánh sao vẽ nên quỹ đạo rực rỡ trong màn đêm, nâng đỡ Doanh Chính rơi xuống.

Một cơn chóng mặt nhẹ do mất trọng lực lướt thoáng qua, rồi hắn mở mắt.

Ánh sáng mặt trời rọi vào, cảnh vật trước mặt đã hoàn toàn đổi khác.

Giọng hệ thống vang lên trong tâm trí.

[Quên nói với ngài, thân phận của ký chủ khi rơi vào thế giới này là lựa chọn ngẫu nhiên, hiện tại ngài chính là em trai của Triệu Vương, ái tử của Triệu Uy Hậu, Trường An Quân - Triệu Lịch.]

Doanh Chính cúi đầu nhìn bộ y phục trên người, lạnh nhạt hỏi.“Ngươi chắc chứ?”

Giọng điệu mang theo vẻ nghi hoặc.

Hệ thống xấu hổ vô cùng.

Ai có thể ngờ một thân phận hiển hách như thế lại rơi vào tình cảnh này chứ…

Nó lúng túng giải thích.

[Triệu Lịch từng làm con tin ở Tề quốc suốt mười một năm, sau khi được trả về Triệu quốc, đoàn người của hắn bị bọn cướp tấn công ngay trước khi đến Hàm Đan, tất cả tài sản bị cướp sạch, trên người chỉ còn lại lớp áσ ɭóŧ, cũng chính là bộ dạng hiện tại của ngài…]

Nhớ đến việc hệ thống chủ luôn nhắm vào Doanh Chính, hệ thống nhỏ bé vội vàng bổ sung.

[Là ngẫu nhiên! Thật sự là ngẫu nhiên!]

Doanh Chính cúi đầu nhìn vật duy nhất còn lại trong tay... một chiếc bát sứ.

Bát này làm từ gốm, bên ngoài có khắc hoa văn, nhưng đã sứt mất một góc.

Dù vậy đường nét vẫn rất tinh tế, hiển nhiên không phải vật tầm thường.

Có lẽ sau khi bị cướp, Triệu Lịch thất lạc một mình, trên người chỉ còn lại duy nhất thứ này.

Hắn vừa lang thang, vừa tìm đường về Hàm Đan.

Nhưng theo trí nhớ của Doanh Chính, ở thế giới của hắn, Triệu Lịch vốn đã chết khi còn là con tin tại Tề quốc.

Xem ra, thế giới này và thế giới hắn từng biết có chút khác biệt.

Hệ thống cố gắng an ủi.

[Không sao! Ngài mạnh như vậy, nhất định có thể xoay chuyển tình thế! Ngài xem, Chu Nguyên Chương cũng chỉ bắt đầu với một cái bát, nhưng sau này chẳng phải vẫn làm Hoàng đế đó sao?]

Doanh Chính lập tức nắm bắt thông tin quan trọng.

“Hoàng đế? Chu Nguyên Chương?”

Lẽ nào hoàng đế không phải là người họ Triệu chúng ta sao?

Hệ thống vội vàng kêu lên.

[Là một ngàn năm trăm năm sau thế giới của ngài! Thật đấy!]

Nghe vậy, sắc mặt Doanh Chính dịu đi đôi chút.

Thực ra, dù là ai làm chủ thiên hạ thì giữa dòng lịch sử mênh mông, cũng chỉ là một cơn sóng thoáng qua mà thôi.

Nhưng sâu trong đáy lòng, hắn vẫn mong Đại Tần có thể kéo dài mãi mãi, đời đời nối tiếp.

Hắn đứng dậy.

Lúc này đã là cuối thu đầu đông.

Khi đêm xuống, sương giá sẽ phủ đầy, rét buốt thấu xương.

Quan trọng hơn, thân thể này quá mức yếu ớt, chẳng rõ đã đói bao lâu, bị gió thổi một chút là cũng có thể ngã lăn ra đất.

Doanh Chính quyết định trước tiên phải tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Xung quanh là núi rừng hoang vu, lá cây đã rụng sạch, trên cây chẳng còn chút màu xanh nào.

Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy con đường nhỏ quanh co như ruột dê, không thấy đường lớn, cũng chẳng có khói bếp hay bóng dáng người qua lại.

Do không còn lựa chọn nào khác, Doanh Chính men theo con đường nhỏ đi xuống núi.

Vừa đi, hắn vừa hỏi hệ thống, phần vì buồn chán, phần cũng vì thử dò xét.

"Ngươi đi theo ta thì có ích gì?"

Hệ thống vội đáp.

[Ta luôn sẵn sàng phục vụ ngài, tất cả những chuyện liên quan đến nhiệm vụ, ta đều có thể giải đáp cho ngài.]

Doanh Chính bình thản nói.

"Không cần, ta cũng không có ý định hoàn thành nhiệm vụ này."

Hắn chỉ muốn mượn thân phận này để tiếp tục sống, nhân tiện giúp đỡ chính mình ở thế giới này một chút mà thôi.

Hệ thống cố gắng trấn an.

[Chúng tôi không thể can thiệp vào đời tư của ký chủ, mọi thông tin chúng tôi nhận được đều liên quan đến nhiệm vụ, ngài có thể yên tâm. Nếu ngài cần hỗ trợ về vật chất, có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy, điểm tích lũy dựa vào chỉ số tình cảm đạt được, cứ mỗi điểm tình cảm thì có thể đổi thành mười điểm tích lũy.]

Nhiệm vụ này quả thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hệ thống hận không thể ngồi xuống cầm hạt dưa hóng trọn chuyện tình của đôi song sinh này.

Nhưng nghĩ đến tính cách của bệ hạ, nó thầm thở dài...

Thôi, tốt nhất là cứ nằm mơ đi.

Doanh Chính thẳng tay gạt đám gai rậm sang một bên, cánh tay bị cành gai cứa vài vết xước nhỏ.

Ban đầu hắn còn nghĩ có thể tìm được quần áo hay đồ ăn để đổi lấy, nhưng xem ra con đường này chẳng có chút hy vọng nào.

Hắn hỏi.

"Đây là đâu? Gần đây có đường lớn không?"

Hệ thống đáp.

[Chỗ này cách Hàm Đan không xa lắm, có một con đường lớn, nhưng hơi xa một chút.]

Nó chỉ cho Doanh Chính một hướng.

Thân thể này có lẽ đã nhịn đói hai ngày, vô cùng yếu ớt, Doanh Chính cảm thấy không quen chút nào.

Đi được một đoạn lại phải nghỉ ngơi lấy sức.

Cuối cùng cũng tới đường lớn, nhưng trời đã gần tối.

Đường vắng tanh chẳng thấy bóng người nào, chỉ có bóng cây hai bên đường lay động trong cơn gió lạnh.

Doanh Chính ngồi xuống một tảng đá ven đường điều chỉnh hơi thở.

Hệ thống sắp quỳ lạy hắn đến nơi, thân thể yếu ớt thế này mà còn có thể đi xa như vậy, quả không hổ danh là Thủy Hoàng Đại Đế.

Chỉ không biết có phải đi xong rồi về lại ngã gục hay không.

Nó cẩn thận hỏi.

[Bệ hạ còn đi nổi không? Phía trước có một quán trọ.]

Doanh Chính không nói gì, hồi lâu sau không biết nghĩ đến điều gì, hắn cầm chiếc bát trong tay đập mạnh xuống tảng đá, làm nó vỡ nát.

Hệ thống giật mình.

[Bệ hạ?]

Doanh Chính nhặt một mảnh sành sắc bén, dùng ngón tay cái thử độ sắc của nó rồi không nói gì, chỉ đứng dậy tiếp tục bước đi.

Quán trọ nằm ngay bên đường, không lớn, nhưng đèn đuốc vẫn còn sáng.

Cửa vừa mở, một lão đàn ông khoảng hơn ba mươi, say khướt đứng trước cửa nhìn hắn.

"Trọ lại à?"

Ánh mắt Doanh Chính dưới ánh đèn càng thêm sâu thẳm, đen nhánh tựa vực sâu không đáy, ánh lên một tầng hơi nước mơ hồ.

Hắn nhìn chằm chằm vào lão chủ quán, giọng trầm thấp khàn khàn đầy từ tính.

“Có thể tá túc qua đêm không?"

Tá túc = không có tiền = ăn chực.

Lão chủ quán tính toán cực nhanh, lập tức phất tay xua đuổi.

“Không có tiền? Không có tiền mà còn gõ cửa cái gì! Mau cút đi, đừng làm lão gia đây mất giấc ngủ..."

Chưa kịp nói hết câu, một mảnh sành vỡ đã lạnh lẽo kề sát cổ họng lão.

Giọng Doanh Chính lạnh nhạt.

"Có thể tá túc không?"

Lão chủ quán lập tức tỉnh rượu, giọng run rẩy.

"Được! Được được được! Gia… Gia ơi, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút…"

Chưa kịp phản kháng, cổ tay lão đã bị Doanh Chính vặn chặt, cả người bị đè xuống đất.

Cơ thể lão vốn đã mềm nhũn vì rượu, giờ lại càng không có chút sức lực nào.

Doanh Chính không chút do dự trói gông lão lại như một con tằm, sau đó chém một nhát làm lão ngất đi rồi tiện tay ném ra sau quầy.

Hệ thống nhìn toàn bộ quá trình thao tác gọn gàng của hắn mà kinh ngạc đến nghẹn lời.

[Móa ơi?]

Thân thủ này… lợi hại quá đi chứ!

Doanh Chính thản nhiên mở một cánh tủ.

Từ nhỏ, khi còn làm con tin ở Hàm Đan, hắn đã theo Yên Đan lăn lộn không ít, đánh nhau với đám lưu manh cũng là chuyện thường.

Sau khi trở về cung, khắp nơi đều đầy rẫy hiểm nguy, đương nhiên hắn càng phải luyện kiếm pháp rèn võ nghệ.

Hắn không học mấy thứ võ múa may màu mè, mà toàn là sát chiêu thực chiến.

Chẳng qua đã lâu không luyện, có hơi lóng ngóng một chút.

Hệ thống nhìn hắn lục lọi khắp nơi, im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng.

[…Bệ hạ, người đang đi cướp đấy à?]

Doanh Chính nhai một miếng thịt khô, thản nhiên đáp.

“Trông ta giống khách đến chơi lắm sao?"

Hệ thống gào thét.

[Ngài không định giữ chút hình tượng sao? Ngài là Tần Thủy Hoàng đó! Ngài phải cao lãnh, uy nghiêm, bá đạo chứ!]

Đọc giả đều đang nhìn ngài đấy!

Doanh Chính bình thản nói.

“Trường An Quân - Triệu Lịch đi cướp, thì liên quan gì đến Tần Thủy Hoàng?"

Hệ thống: […]

Ờ, nghe cũng hợp lý nhỉ?