Tiểu Triệu Chính vừa kinh ngạc vừa bài xích.
Kinh ngạc là vì người này dám mạnh miệng như vậy, thân phận tất nhiên không đơn giản.
Bài xích là vì y không muốn quay về cung Triệu Vương.
Y không nên có sự trưởng thành và chín chắn vượt xa tuổi tác như vậy.
Doanh Chính kiên nhẫn nói.
“Nghe lời, sau này ngươi sẽ trở thành Tần Vương.”
Lại thêm một kẻ giỏi vẽ bánh vẽ...
Dù cho Trương Nghi có tái thế cũng không dám mạnh miệng như vậy.
Tiểu Triệu Chính hiển nhiên không tin.
“Thôi bỏ đi, dù sao ngươi cũng không thể trốn thoát.”
Doanh Chính thản nhiên nói.
“Mẫu thân ngươi đang bệnh, một người bệnh mang theo một đứa trẻ, dù bắt đầu chạy ngay bây giờ, nhiều nhất đến hừng đông cũng sẽ bị bắt lại.”
Hắn phá tan những ảo tưởng còn sót lại trong lòng đứa trẻ, rồi nhẹ giọng.
“Đi theo ta, ta sẽ đối đãi tử tế với ngươi.”
Tiểu Triệu Chính im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói.
“Sao ngươi biết mẫu thân ta bị bệnh?”
Doanh Chính không ngờ hắn lại hỏi câu này, thoáng khựng lại rồi đáp.
“Đoán bừa thôi, yên tâm, ta không theo dõi các ngươi, ta quen biết mẫu thân ngươi.”
Tiểu Triệu Chính vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Ngươi là người hoàng thất Triệu Quốc?”
“Ta là Trường An Quân Triệu Lịch.”
Tiểu Triệu Chính dĩ nhiên đã nghe qua cái tên này.
Đệ đệ của đương kim Triệu Vương, tiểu hoàng tử được thái hậu Triệu Uy Hậu yêu thương nhất khi còn sống.
Mười bốn tuổi bị đưa sang Tề Quốc làm con tin, vừa vặn…
Y lặng lẽ tính toán trong đầu... đã mười một năm.
Nhưng người này, dù thoạt nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng từng cử chỉ đều mang theo một loại khí chất quý phái bẩm sinh, hoàn toàn không giống một con tin sống nhờ người khác.
Có lẽ Tề Quốc đối xử với hắn không tệ lắm.
Tiểu Triệu Chính thầm nghĩ... y từng nghe nói rằng mỗi nước đối đãi với con tin hoàng thất khác nhau.
Có nơi vẫn cung phụng theo lễ nghi hoàng tử, ăn mặc chi tiêu đều xa hoa.
Huống hồ, đất Tề Lỗ vốn là nơi khởi nguồn của Nho gia, coi trọng lễ nhạc.
Mối bất hòa giữa Tần và Triệu đã kéo dài nhiều năm, đối với một con tin Tần Quốc như y, tất nhiên chẳng thể có đãi ngộ tốt đẹp gì.
Thế nhưng, y vẫn không cam lòng.
Chẳng lẽ y chỉ có thể để mặc đám vương công quý tộc này điều khiển hay sao?
Doanh Chính dường như nhìn thấu tâm tư của y, thẳng thừng vạch trần.
“Tức giận chẳng ích gì, giờ ngươi chỉ có thể mặc ta sắp đặt.”
Tiểu Triệu Chính: “…”
Một lát sau, quả nhiên có quan binh kéo đến.
Chúng phát hiện lão chủ quán bị trói như bánh tét sau quầy, liền vội vàng cởi trói cho hắn.
Chủ quán lập tức hầm hầm dẫn đám quan binh ra sau viện tìm người.
Nhưng hai tên phạm nhân bị truy nã cùng đám cướp vào nhà cướp bóc đã sớm cao chạy xa bay.
Trước khi đi, bọn chúng còn thuận tay cuỗm sạch mọi thứ có giá trị trong phòng, ngay cả một cỗ xe bò cũng không tha.
Chủ quán: “…”
Ở một nơi khác, trên con đường quê vắng vẻ, một cỗ xe bò đang chậm rãi lăn bánh.
Doanh Chính đánh xe, Triệu Cơ ngủ mê man trong đống cỏ khô trên xe.
Nhờ những vật dụng lấy được từ quán trọ, hành trình của họ cũng bớt nhọc nhằn hơn phần nào.
Triệu Chính nằm co ro bên cạnh mẫu thân, cuộn tròn trong chăn.
Y căm hận hoàng thất Triệu Quốc đến tận xương tủy.
Nhưng điều khiến y khó chịu hơn cả là tên Triệu Lịch này rõ ràng vừa ngang ngược vừa bá đạo, vậy mà y lại không thể ghét nổi.
Một lát sau, xe bò đột nhiên dừng lại.
Triệu Chính khẽ nhỏm dậy hỏi.
“Sao thế?”
“Ngã rẽ, đi đường nào?”
Triệu Chính nhìn hắn với vẻ kỳ quái.
“Ngươi không biết đi đường nào? Vậy nửa đêm qua ngươi làm gì???”
Doanh Chính thản nhiên đáp.
“Tránh truy binh.”
Triệu Chính: “…”
Thôi được, nghe cũng có vẻ hợp lý.
Doanh Chính gõ nhẹ lên hệ thống.
“Đi hướng nào?”
Hệ thống lập tức phản hồi với tốc độ như phi tần vừa được lật thẻ.
[Rẽ phải đi Hàm Đan, rẽ trái sang Ngụy Quốc.]
Doanh Chính không do dự, lập tức rẽ phải.
Triệu Chính thấy hắn quyết đoán như vậy, không khỏi có chút hoài nghi.
“Có chắc không đấy? Đừng có càng đi càng lạc đường.”
Doanh Chính thản nhiên nhún vai.
“Không biết, lần đầu ta đánh xe.”
Triệu Chính: “…”
Y thực sự lo lắng một hồi nữa sẽ có màn xe lật giữa đường.
Xe tiếp tục lăn bánh trên con đường nhỏ, dưới bầu trời đêm thưa thớt ánh sao.
Doanh Chính lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Đổi một thân phận khác, không còn phải ngày ngày lo toan quốc sự, xử lý những vấn đề triền miên không dứt, quả thực là một loại thư thái hiếm có.
Hiếm có một đêm trời sao rực rỡ thế này, hắn có thể tùy tâm mà rong ruổi, ven đường là những đóa cúc dại phủ đầy sương lạnh, xa xa trên núi vẳng lại tiếng chim cuốc kêu.
Doanh Chính vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh, quay sang Triệu Chính.
“Xuống đây xem đi.”
Giọng điệu không cho phép từ chối, Triệu Chính có chút bất mãn.
“Không, trong chăn ấm lắm.”
Doanh Chính nói.
“Sau này dù ngươi có muốn nhìn cũng không còn cơ hội đâu.”
Triệu Chính ngang bướng đáp lại.
“Ta không muốn nhìn.”