“Ngươi là người nhà ai? Sao lại không tuân theo lệnh cấm, còn chạy loạn trên đường?”
Tên lính túm cổ áo cậu ném mạnh xuống đất: “Ngươi có ý đồ gì? Khai mau!”
Thẩm Đường bị quăng đau điếng cả tay chân, hoàn toàn cạn lời. Rốt cuộc cậu đã đυ.ng phải chuyện gì vậy chứ?
Dù mới vừa đến thế giới cổ đại này, cậu cũng biết rằng giới nghiêm ở kinh thành trong lịch sử tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ vừa xuyên qua đã gặp ngay biến loạn, binh biến, mưu phản gì rồi sao?
Vị thượng quan kia cứ nhìn cậu chằm chằm, chẳng lẽ là nhận ra cậu là người của phủ Phúc Xương Bá, rồi nghi ngờ phủ bá có liên quan? Nếu vậy thì thông tin quan trọng thế này, tại sao trong phần giới thiệu nhân vật lại không nói rõ!
Thẩm Đường ấm ức vô cùng, vì việc rơi xuống nước mà dẫn đến hoán đổi linh hồn, cậu cũng không nhận được ký ức của nguyên chủ, hoàn toàn mù mịt, muốn tránh rủi ro cũng không biết đường đâu mà lần. Nhìn vẻ mặt vị thượng quan càng lúc càng khó coi, Thẩm Đường đành phải nén hết suy nghĩ lại, lúc này chỉ có thể nói thật. Cậu không hề có suy nghĩ giấu giếm gì, liền kể một mạch chuyện đại công tử phủ Phúc Xương Bá rơi xuống nước, không tìm được đại phu, giờ đã sốt cao mê man, rồi lấy đống thuốc đang cầm trong tay ra cho họ xem.
“Ta chưa từng ra ngoài, phải hỏi han suốt dọc đường mới tìm được tiệm thuốc. Khi nãy chỉ vì lạc đường mới chạy loạn khắp nơi…” Thẩm Đường liếc trộm sắc mặt thượng quan, nhỏ giọng nói: “Xin tướng quân minh xét, công tử nhà ta còn đang đợi dùng thuốc.”
Vị thượng quan nhíu mày, liền có một tên lính bước ra kiểm tra một gói thuốc: “Thống lĩnh, đúng là thuốc trị phong hàn.”
“Vậy thì thả hắn ra đi.” Nói xong, thống lĩnh lại liếc nhìn Thẩm Đường một cái, rồi đổi ý: “Không phải nói không biết đường? Tìm hai người hộ tống hắn về phủ Phúc Xương Bá.”
Khi Thẩm Đường bị hai tên lính “hộ tống” đi, thống lĩnh mới nói tiếp: “Cử người theo dõi phủ Phúc Xương Bá, rồi tra xem hôm nay Phúc Xương Bá có đúng là ở Ngọc Hương Lâu như lời hắn nói hay không.”
Một người bên cạnh nói: “Thống lĩnh, Phúc Xương Bá vốn nổi tiếng ăn chơi, suốt ngày chỉ lo cùng người thϊếp xuất thân kỹ viện ăn uống xem kịch. Trong triều không có chức vụ, cũng không quan tâm chuyện quốc sự, chắc chỉ là trùng hợp. Lời gã kia nói, có lẽ là thật.”
Thống lĩnh lắc đầu: “Việc liên quan đến Thái tử, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Thẩm Đường tuy nói là được hộ tống, nhưng thực chất là bị áp giải cả quãng đường. Nhìn thấy phủ Phúc Xương Bá ngày một gần, cậu bước đi chậm dần, lòng thấy chột dạ, bèn nói: “Hai vị đại ca, ta là chui qua lỗ chó mà ra, trong phủ không ai biết ta đã đi đâu cả. Hai người có thể đưa ta về lại chỗ lỗ chó đó không…”