Hai tên lính không thèm đáp, chỉ nhìn thẳng phía trước.
Thẩm Đường thở dài, cậu chỉ muốn an ổn mà về hưu, sống yên ổn cơ mà, sao cứ như thể số kiếp vẫn phải bước vào chiến đấu vậy?
Mà thôi, nếu buộc phải chiến… thì cậu cũng chẳng ngán!
Quả nhiên, cửa phủ vừa mở, người quản sự trông thấy Thẩm Đường bị hai tên lính áp giải về, sắc mặt liền biến đổi.
Tiểu Điệp vốn là nô tài sinh ra trong phủ Bá, quản sự mở cửa chính là Trương Cửu Toàn, cậu của Tiểu Oản, tất nhiên nhận ra cậu.
Một tên lính đẩy Thẩm Đường lên trước, hỏi: “Làm phiền quản sự xác nhận, đây có phải là thị tòng bên cạnh đại công tử quý phủ không?”
Trương Cửu Toàn miễn cưỡng gật đầu: “Phải… đúng là. Không biết đứa nhỏ này đã phạm chuyện gì? Hai vị đại nhân là quan phủ nào vậy?”
Tên lính không trả lời, chỉ hỏi: “Hôm nay có phải đại công tử phủ các ngươi rơi xuống nước, tiểu thị tòng này ra ngoài mua thuốc?”
Trương Cửu Toàn nghiến răng: “Tiểu Điệp!” Sao lại cái gì cũng nói ra hết thế!
Nhưng Thẩm Đường mới đến, đâu có biết cậu của Tiểu Oản là ai. Trong lòng cậu đang lo lắng cho thân xác của mình còn đang sốt trong nội viện, càng không có tâm trí đôi co ở đây, bèn cáu lên: “Viện Cam Lộ chúng ta đã mấy lần sai người cầu xin các quản sự bên ngoài, dù là mời đại phu dân gian đến xem cũng được. Nhưng sự thật là không ai để tâm đến mạng sống của đại công tử cả. Các người không lo, thì chúng ta tự lo. Giờ ta cực khổ mang thuốc về, quản sự lại không chịu trả lời hai vị quân gia, còn chặn ta ngoài cửa, chẳng lẽ là muốn đợi công tử chúng ta bệnh nặng thêm nữa sao?”
Trương Cửu Toàn hoảng hốt: “Ngươi đang nói bậy gì đó! Hôm nay Bá gia và Di nương Lưu đều không có trong phủ, mấy di nương khác cũng chưa dặn dò gì, chúng ta là nô tài, sao dám tự tiện làm chủ?”
Thẩm Đường cười lạnh: “Nực cười thật đấy. Đây đâu phải việc gì ngoài lề, là chuyện liên quan đến mạng người. Nếu đã mời được đại phu về, chẳng lẽ Bá gia lại vì các người cứu sống trưởng tử của mình mà trách phạt sao? Chắc còn phải ban thưởng nữa đấy.” Thẩm Đường ra vẻ suy nghĩ, lại cười nhạt: “À, chắc là thật sự có người không muốn công tử chúng ta sống sót, các người sợ Di nương Lưu không vui nếu công tử tỉnh lại đúng không? Chẳng lẽ việc công tử rơi xuống nước hôm nay là… um um um um!”
Trương Cửu Toàn vội bịt miệng Thẩm Đường, xấu hổ cười với hai tên lính: “Hai vị quân gia, hôm nay trong phủ thực sự có chút việc, đứa nhỏ này lo quá hóa điên rồi. Vừa nãy nói năng linh tinh, xin hai vị đừng kể lại với ai.”