[Song Xuyên] Thái Tử Bạo Ngược Xuyên Thành Ca Nhi Nhỏ Đáng Thương

Chương 11

Sau hai trăm sáu mươi năm tiếp xúc, tẩm bổ, tai nghe mắt thấy, trình độ của cậu so với phàm nhân dù học vài ba năm, thậm chí mấy chục năm, cũng không kém bao nhiêu.

Nếu ở thế giới tu tiên, chứng phong hàn nhỏ nhặt thế này, Thẩm Đường có thể tự chữa. Nhưng ở phàm giới thì nhiều dược liệu không có, hơn nữa cậu cũng không chắc tên gọi và hiệu quả thuốc ở thế giới này có trùng khớp với kiến thức mình biết không.

Lúc thấy y đồng lấy thuốc, Thẩm Đường âm thầm so sánh trong lòng, quả nhiên có vài vị thuốc là cậu chưa từng gặp, cũng có vài vị chỉ đổi tên. Nhìn tổng thể, đây là đơn thuốc khá ôn hòa, hiệu quả chưa chắc nhanh, nhưng ít ra uống vào không gây hại. Có lẽ đại phu thấy cậu là người trong gia đình quyền quý, sợ rước họa vào thân nên kê thuốc rất cẩn trọng.

Thẩm Đường lấy thuốc cho Đại công tử và mình, mỗi người năm ngày, lại mua thêm một cái nồi đất nhỏ để sắc thuốc, cả tiền khám cũng chỉ tốn có tám lượng bạc.

Với dân thường thì đây là số tiền rất lớn, nhưng với Bá phủ thì chẳng đáng gì. Thẩm Đường dứt khoát nhờ đại phu kê thêm vài vị thuốc bổ thích hợp cho người vừa rơi xuống nước, tiêu gần hết số bạc mang theo, rồi xách một chuỗi dài các gói thuốc, vội vàng chạy về phủ.

Lúc ra khỏi phủ thì suôn sẻ, nhưng lúc quay về lại gặp chút phiền toái, không biết vì lý do gì, mới đi được nửa đường thì trên phố đột nhiên bị phong tỏa. Nhiều binh lính xua đuổi các chủ sạp, còn cảnh cáo dân chúng không được ra ngoài, trông như có chuyện lớn xảy ra.

Dân chúng hiếm khi thấy trận thế như vậy, ai nấy đều hoảng sợ, vội vã chạy về nhà, có người còn sợ đến mức bỏ cả hàng hóa.

Đây là lần đầu Thẩm Đường ra ngoài, lúc đến phải hỏi thăm mấy lượt mới tìm được hiệu thuốc có tiếng. Giờ thì phố xá vắng tanh, không có ai để hỏi, cậu lại không nhớ rõ đường về, nhất thời hoang mang, loay hoay như ruồi mất đầu.

Dáng vẻ như vậy rất nhanh đã thu hút sự chú ý của binh lính. Chẳng mấy chốc đã có người túm lấy cổ áo sau lưng cậu, lôi cậu tới trước mặt một vị quan chỉ huy. Thân thể Tiểu Điệp vốn không cao, bị nhấc lên đến mức hai chân rời khỏi mặt đất, cậu cố vùng vẫy mấy cái mà vô ích.

Thẩm Đường: “…”

Vị quan kia là một vị tướng quân còn rất trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi, vóc dáng hắn cao lớn, tuấn tú, cưỡi trên lưng ngựa cao, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Thẩm Đường, ánh mắt hắn dừng lại khá lâu trên bộ quần áo của người hầu nhà quyền quý của cậu, rồi lạnh lùng hỏi: