Có Chạy Đằng Trời

Chương 9

Thời gian lướt nhanh như gió, thoáng cái đã trôi qua một năm đầu tiên. Việc học của Hạ Miên dần ổn định, học phí cũng được đảm bảo khiến cô bớt lo nghĩ hơn nhiều.

Nhưng chính lúc này, Tần Dục lại sắp tốt nghiệp. Chỉ còn khoảng hai tháng nữa là hắn sẽ rời khỏi trường, chính thức trở thành một tinh anh xã hội. Điều đó đồng nghĩa với việc Hạ Miên có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Chưa bao giờ Hạ Miên có cảm giác hụt hẫng như vậy. Tựa như trong l*иg ngực có một lỗ hổng không thể nào lấp đầy được. Cô không biết tại sao mình chỉ gặp hắn có vài lần đếm không đủ một bàn tay, mà lại có cảm giác quyến luyến nhiều đến vậy.

Bữa tiệc tốt nghiệp càng đến gần, Hạ Miên càng cảm thấy buồn bã. Ngày Tần Dục lên bục giảng nhận danh hiệu sinh viên xuất sắc cô cũng có mặt. Hạ Miên đứng trong đám đông chen chúc toàn fan hâm mộ của hắn, cô thấy ai nấy đều mang theo quà tặng, thậm chí còn có cả một bàn riêng để thu nhận những món quà đó.

Khi ấy Hạ Miên đột nhiên giật mình. Cô lấy hết can đảm chạy về ký túc xá của mình, mở ngăn tủ đóng kín mà cô chưa bao giờ động tới ra. Bên trong là những lá thư tình cô viết nhưng chưa từng được gửi đi. Mỗi khi cảm xúc quá lớn không có cách nào giải toả ra được, cô sẽ gửi tình cảm của mình vào những con chữ.

Hạ Miên cảm thấy may mắn vì cô chưa bao giờ ký tên, chỉ là những lá thư có cùng một tên người nhận, Tần Dục.

Cô thu thập chúng lại, gói trong một chiếc hộp nhỏ. Sau đó Hạ Miên lại vội vã chạy tới giảng đường. Nhân lúc có nhiều người gửi quà, cô cũng lén lút đặt hộp quà của mình vào trong đó, rồi nhanh chóng chạy trốn mất dạng.

Cô chạy một mạch về phòng ký túc xá, thậm chí còn không kịp nhìn Tần Dục chụp ảnh tốt nghiệp.

Hạ Miên không biết liệu những lá thư đó có tới được tay Tần Dục hay không, thậm chí là có đi nữa thì hắn cũng không thể nào nhận ra cô là người viết được. Cô chỉ là... muốn cho tình cảm thầm mến của mình được bày tỏ dù chỉ một chút. Cô không sợ bị hắn phát hiện, cũng không hy vọng được hắn đáp lại, chỉ là không muốn mình hối hận vì chưa bao giờ dám gửi chúng đi.

Sau hôm nay, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại. Tình yêu của cô cũng sẽ phải chôn vùi mãi mãi.

Nhưng mà Hạ Miên không hề hay biết, những lá thư thực sự đã được đưa tới tay Tần Dục. Điều quan trọng nhất là hắn vừa nhìn thấy nét chữ đó, đã nhận ra ngay đấy là cô.