Sau buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, Hạ Miên bị cảm giác buồn bã bao phủ. Để tránh nghĩ tới Tần Dục, cô lao đầu vào việc học và làm thêm.
Cho đến ngày hôm ấy, cô đột nhiên nhận được điện thoại của hắn. Tay Hạ Miên run lên suýt nữa thì đánh rơi cả di động xuống đất. Phải hít sâu mấy lần cô mới có thể nhấn nút nghe, giọng rụt rè gọi.
"Tần học trưởng?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, Hạ Miên còn cho rằng hắn gọi nhầm cho cô. Ngay khi cô định cúp máy, Tần Dục lại đột nhiên lên tiếng.
"Chúng ta gặp nhau ở quán cafe sau trường nhé? Anh có việc muốn nói với em."
Hắn không hề nói là việc gì, mà Hạ Miên cũng không dám hỏi. Hai người hẹn nhau sau khi buổi dạy thêm của cô kết thúc.
Tám giờ tối, Hạ Miên đi xe buýt đến điểm hẹn. Cô không biết Tần Dục muốn nói gì với mình, nhưng mỗi lần đến gặp hắn cô đều ăn mặc đẹp nhất có thể. Hôm nay cũng vậy, cô mặc một bộ váy màu lam nhạt, mái tóc được tết đuôi sam, trông vừa xinh đẹp vừa trẻ trung.
Hạ Miên bước vào trong quán cafe, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, không khó để nhận ra vóc dáng nổi bật của người đàn ông ngay lập tức. Hắn đang ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ, vị trí vừa thoáng đãng lại vừa cách xa những bàn khác. Ở góc độ này cô không thể nhìn thấy chính diện khuôn mặt hắn, nhưng góc nghiêng của quai hàm sắc cạnh và sống mũi cao thẳng vẫn khiến cho lòng cô thoáng chao đảo.
Hạ Miên cắn môi, chậm rãi bước về phía đó.
"Tần học trưởng, xin lỗi đã để anh đợi lâu."
Tần Dục ngước mắt nhìn lên, ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, tựa như có một tia sáng chợt loé qua khi hắn nhìn thấy cô.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, vô cùng ga lăng đứng dậy kéo ghế cho cô, sau đó dịu dàng nói: "Anh cũng vừa mới tới thôi, em đến đúng giờ mà."
Hạ Miên ngồi xuống. Cô cho rằng hắn sẽ bắt đầu nói chuyện ngay. Nhưng không, Tần Dục chống cằm nhìn cô, ánh mắt quan tâm như thể người yêu.
"Em chưa ăn tối đúng không? Chúng ta ăn trước nhé?"
Tuy là quán cafe nhưng ở đây có bán đồ ăn sáng và tối rất nổi tiếng. Đặc biệt là món sandwich được rất nhiều sinh viên yêu thích. Hạ Miên không bao giờ có thể từ chối lòng tốt của hắn, cô gật đầu, quả thực là sau ca làm thêm buổi tối cô không có thời gian mà ăn gì cả.
Tần Dục gọi nhân viên phục vụ tới, còn đưa menu hỏi cô thích ăn gì. Hạ Miên chưa từng ăn ở đây, cô xua tay nhờ hắn chọn giúp.
Kết quả là khi đồ ăn đưa lên, người đàn ông thích thú nhìn cô ăn tối như thể đây là một loại cảnh đẹp vậy. Hạ Miên cắn một miếng sandwich trứng phô mai, cô mở to mắt khi cảm nhận được vị ngon ngập tràn khoang miệng.
Không để Hạ Miên cảm thấy xấu hổ, người đàn ông nâng cốc cafe của mình lên nhấp một ngụm. Ánh mắt cũng chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố sáng rực vào buổi tối. Khi cô ăn xong phần của mình, vừa ngẩng đầu lên đã đúng lúc thấy được một nụ cười dịu dàng thấp thoáng bên khoé môi của hắn.