Hạ Miên vốn đã có tình cảm với hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng tiếp xúc, cô càng không thể kìm nén được sự yêu thích của mình.
Cô không dám vọng tưởng sẽ có gì với hắn, nhưng mà chỉ đơn giản là được tiếp xúc gần với hắn thêm một chút thôi là Hạ Miên đã hạnh phúc lắm rồi.
Khi nhận được tháng lương đầu tiên, Hạ Miên đã rất hồi hộp nhắn tin với hắn, muốn mời hắn ăn một bữa cơm. Cô đã muốn cảm ơn Tần Dục từ rất lâu rồi, nhưng phải đến hôm nay mới có đủ can đảm.
Hạ Miên vốn dĩ đã chuẩn bị mời hắn đến một nhà hàng sang trọng, cho dù là một bữa ăn sẽ ngốn mất cả nửa tháng lương của cô. Nhưng mà cô biết gia thế của Tần Dục không tầm thường, cô cũng không muốn hắn phải uỷ khuất ăn những món không hợp khẩu vị, cho nên Hạ Miên vẫn cắn răng chi tiền.
Nhưng kết quả là Tần Dục lại nói không cần đến nhà hàng sang trọng, hắn đã chán ngấy những món ăn nhàm chán cứ lặp đi lặp lại đó rồi. Hắn nói cô chỉ cần đãi hắn một bữa ở trong căn tin trường là được.
Hạ Miên sửng sốt, nhưng không lay chuyển được suy nghĩ của hắn, cô đành phải làm theo lời đề nghị của đối phương.
Không có gì ngạc nhiên khi cả hai vừa bước chân vào căn tin đã có vô số ánh mắt nhìn qua. Hạ Miên gần như xấu hổ cúi gằm mặt, nhưng Tần Dục lại không có vẻ gì là nao núng, hắn thậm chí còn kéo cổ tay cô đi tới một bàn trống bên cạnh cửa sổ.
Hạ Miên lấy đồ ăn cho cả hai, cô không thể không nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán, không ít người tò mò mối quan hệ giữa cả hai là gì. Cô sợ hắn cảm thấy không vui, cả bữa ăn gần như không dám nói câu gì. Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, Tần Dục nói chuyện rất tự nhiên. Hắn hỏi thăm về công việc và chuyện học hành của cô, còn đưa ra rất nhiều lời khuyên khiến Hạ Miên mở rộng tầm mắt.
Một bữa cơm trôi qua, cô thậm chí còn không nhớ cảm giác xấu hổ là gì nữa. Tần Dục rất ga lăng đưa cô về tận đến cửa ký túc xá, sau đó mới vẫy tay tạm biệt nhau.
Hạ Miên trở về phòng với trái tim đang nhảy lên thình thịch. Đầu óc cô mơ màng không nghe rõ mấy người bạn cùng phòng đang nói cái gì nữa. Đến tận khi nằm lên giường đi ngủ, cô vẫn còn mơ thấy nụ cười và giọng nói trầm ấm của hắn.
Từ thích thành yêu cũng chỉ dễ dàng như vậy. Trong suốt năm nhất đại học, Tần Dục đã chiếm hết mọi suy nghĩ của cô.