Có Chạy Đằng Trời

Chương 6

Trên đời này không có ai yêu Hạ Miên bằng Tần Dục, nếu như biếи ŧɦái cũng coi như là yêu.

Hạ Miên sinh ra trong một gia đình rất bình thường, nhưng cha mẹ cô rất yêu thương cô, cả tuổi thơ của cô đều trôi qua trong hạnh phúc.

Cho đến năm cô mười bốn tuổi. Ba mẹ cô không may gặp tai nạn qua đời, công ty bảo hiểm bồi thường một số tiền lớn, họ hàng tranh nhau nhận nuôi cô. Cuối cùng là em trai của bố cô nhận được quyền giám hộ, Hạ Miên chuyển về sống với gia đình chú mình.

Từ trước tới nay bọn họ không quan tâm gì đến nhà cô, cả năm cũng chưa chắc đã gặp nhau lấy một lần, chẳng qua là nhìn trúng số tiền bồi thường nên mới muốn mang cô về nuôi. Hạ Miên biết rõ điều đó, cô đã đủ lớn để hiểu chuyện, nhưng vẫn không thể biết được lòng người có thể máu lạnh đến mức nào.

Suốt bốn năm, cô như người hầu của nhà bọn họ, chú dì luôn miệng nói cô là đồ ăn bám, là của nợ, còn anh chị em họ thì thi nhau bắt nạt cô. Đến khi Hạ Miên vừa tròn mười tám thì cô bị đuổi ra khỏi nhà, dùng hết số tiền tiết kiệm của mình để thuê một căn trọ nhỏ.

Hạ Miên luôn biết mình không thể trông chờ gì vào bọn họ, cho nên từ sớm cô đã đi làm thêm để tích luỹ tiền, cũng vì vậy cô mới may mắn có một mái nhà mà che mưa chắn gió khi bị đuổi đi.

Hạ Miên cực kỳ cố gắng, cô vừa học vừa làm, thi đỗ cho bằng được một ngôi trường đại học danh giá, bởi vì đó là ước nguyện lớn nhất của ba mẹ cô khi còn sống.

Cuối cùng Hạ Miên cũng làm được, ngày cô bước chân vào trường đại học, một cuộc sống mới như mở ra ngay trước mắt.

Mà ngày đầu tiên nhập học đó, cũng chính là ngày cô gặp Tần Dục, đồng thời nhất kiến chung tình với hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô chỉ là một sinh viên rất bình thường, còn hắn là nhân vật phong vân của trường, là hội trưởng hội sinh viên biết bao người ngưỡng mộ.

Hạ Miên chỉ đứng dưới đám đông nhìn lên chàng trai ở phía trên sân khấu. Hắn đại diện cho Hội sinh viên chào đón các tân sinh mới nhập học.

Tần Dục mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt đẹp trai như minh tinh điện ảnh, dáng người cao lớn vững chãi, trên người toả ra khí chất dịu dàng tao nhã.

Khoảnh khắc hắn lướt mắt qua khán đài, ánh mắt cả hai vô thức chạm vào nhau, Hạ Miên không kìm được đỏ bừng cả mặt, trái tim trong ngực đập như nai con chạy loạn.

Đó là lần đầu tiên cô biết cảm giác thích một người là như thế nào. Nhưng đồng thời cô cũng biết, mình không bao giờ có thể với tới một người như hắn.