Có Chạy Đằng Trời

Chương 5

Hắn không nhanh không chậm mà nhấc chân đi về phía Hạ Miên, nhìn cô gái không biết từ khi nào đã bị doạ đến mềm chân mà quỳ gối trên mặt đất.

Người đàn ông từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Tại sao lại khóc? Tôi tìm được em làm cho em cảm thấy không vui đến mức này sao?"

Hắn giơ tay nắm lấy cằm nhỏ của cô, cưỡng ép Hạ Miên phải ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt vô cùng ôn nhu, một tay đưa ra lau đi nước mắt đang chảy dài trên gò má trắng nõn.

"Vì sao lại muốn chạy trốn?"

Hạ Miên không ngừng lắc đầu, cảm thấy tuyến lệ đã không chịu sự khống chế của cô nữa, nước mắt liên tục chảy xuống như mưa: "Không phải..."

"Không có? Tôi ghét nhất là cô gái nhỏ không ngoan. Cho nên em đừng nói dối tôi."

Ngón tay thon dài của người đàn ông xẹt qua đôi môi tái nhợt của cô, nhẹ nhàng nghiêng người đặt một nụ hôn lên gò má ướt đẫm. Sau đó, hắn nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, giọng khàn khàn nói: "Tôi yêu em, em cũng yêu tôi. Tôi có thể cho em tất cả mọi thứ, tại sao em lại không thể ngoan ngoãn nghe lời tôi đây?"

Nói đến chỗ này, dường như Tần Dục đột nhiên trở nên kích động, giọng nói cũng bắt đầu cao lên. Đôi mắt hắn đen sì như vực sâu không đáy, bàn tay lớn trượt xuống bóp lấy cần cổ thon dài của cô, như thể chỉ cần dùng sức nhẹ một cái là có thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp yếu ớt này.

"Trên thế giới này không có ai yêu em hơn tôi."

Hạ Miên không biết có nên cười nhạo trước lời này của hắn hay không, hay là nên gật đầu chấp thuận. Cô chưa từng nghĩ tới tình yêu cũng có thể khiến cho người ta sợ hãi như vậy. Nói Hạ Miên nghi ngờ tình cảm của Tần Dục không? Câu trả lời là không. Chỉ là tình yêu của hắn quá nặng nề, quá kiểm soát, áp lực và điên cuồng tới mức khiến người ta chịu không nổi.

Trên cổ bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn. Ý thức của Hạ Miên dần trở nên mơ hồ. Dường như cô đã thoáng thấy được khung cảnh của trước kia, người đàn ông từng dịu dàng đối xử với cô như bông hoa nhỏ yếu ớt, trong nháy mắt đối phương lại hoá thân thành ác ma muốn cầm tù chiếm đoạt cô.

Cô cảm thấy khó thở quá, khuôn mặt của Tần Dục dần trở nên mờ nhạt, l*иg ngực nhức nhối vì thiếu ôxi.

Cuối cùng cô gái nhỏ cũng không chịu được nữa, ngất lịm trong vòng tay của hắn.

Tần Dục nhìn cô, bàn tay vuốt ve vết hằn trên cổ, giọng thủ thỉ nói: "Đời này, em đừng hòng chạy thoát khỏi tôi."