Nhưng cuối cùng Hạ Miên vẫn không làm được. Giống như khi người ta biết bên ngoài cánh cửa kia chính là quái vật, biết rõ bản thân sẽ chết ở chỗ này, cho dù có mở cửa hay là không. Cô không có cách nào ngăn được tên ác ma đó, hắn sẽ bắt được cô, nhưng mà bản năng của con người luôn là cầu nguyện có thể trốn được thêm bao nhiêu lâu thì trốn bấy lâu.
Hạ Miên biết đây chính là một đợt hấp hối giãy giụa cuối cùng, vừa đáng thương lại vừa bất lực.
"Vậy là em muốn tôi đá cửa xông vào sao?"
Không cho Hạ Miên thêm thời gian mà tự hỏi nữa, người đàn ông ở bên ngoài lại lần nữa lên tiếng. Giọng điệu của hắn đã nhuốm lên một chút không kiên nhẫn, bên trong đó còn có cả sự đe doạ rõ ràng khiến cho cô gái nhỏ bất giác rùng mình.
Cô dường như đã tưởng tượng ra được sự thất bại của bản thân, chỉ chạy trốn khỏi hắn được đúng ba tiếng, sau đó sẽ lại bị hắn bắt về. Cô không muốn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ nữa, càng không muốn mỗi ngày đều không thể thấy ánh nắng mặt trời, không thể gặp gỡ bất kỳ ai, chỉ có thể ở nhà đợi hắn trở về.
Cuộc sống đó không còn là của con người, mà là của một con búp bê trong tủ kính.
Nhưng mà, cô có thể chạy thoát được sao?
Hạ Miên ôm đầu, cô không thể trốn thoát được. Cho dù cô có trốn đến đâu đi nữa, hắn cũng sẽ tìm ra cô, sau đó bắt cô trở về.
Dường như là cuối cùng đã chấp nhận sự thật, Hạ Miên nhấc đôi chân mềm nhũn của mình lên, tựa như phát điên mà chạy về hướng ngược lại, hận không thể ngay lập tức chạy tới bên cạnh cửa sổ, sau đó từ đấy nhảy xuống để kết thúc tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà trên thực tế, người đàn ông kia cũng không cho cô cơ hội đó. Bởi vì chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong tai đã vang lên tiếng "rầm" đinh tai nhức óc, cùng với âm thanh đó là hình ảnh chiếc cửa gỗ cũ kỹ không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ của hắn mà đổ ập xuống.
Ánh đèn cảm ứng màu vàng chập chờn từ bên ngoài chiếu vào trong, kéo theo bóng dáng của người đàn ông trải dài ra, đen sì như yêu quái hiện hình, khiến Hạ Miên theo bản năng nhắm chặt mắt, khoé mắt chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.
Tần Dục cứ như vậy ngược sáng bước lại gần cô. Khi hắn bước đến trước mặt Hạ Miên, cô mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn. Trên người Tần Dục mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc còn hơi rối tung lên, hiển nhiên là dáng vẻ vừa mới đi làm về đã vội vàng đuổi tới tận đây.