Có Chạy Đằng Trời

Chương 3

Có lẽ là dùng những lời này để cố gắng thuyết phục bản thân. Cơ thể gầy yếu của Hạ Miên chậm rãi không run nữa. Cô cố gắng ôm chặt lấy bản thân, trốn vào một góc, tự lừa dối mình mà giơ tay bịt chặt tai lại, như thể làm thế sẽ khiến tiếng bước chân kia hoàn toàn biến mất.

Cộp... cộp...

Nhưng mà không... tiếng giày da giẫm trên mặt sàn vẫn còn tiếp tục. Từng âm thanh đều đặn như thể tiếng kim đồng hồ tích tắc, từng nhịp từng nhịp đều bình tĩnh ưu nhã, thong dong như thể ác ma đang tìm kiếm con mồi.

Hạ Miên hận không thể đập vỡ điện thoại, muốn cắt đứt thứ âm thanh này. Nhưng mà không hiểu sao trên mặt cô lại lướt qua một tia sợ hãi, sau đó là vội vã rụt tay về không dám chạm vào di động nữa.

Điện thoại vẫn đang ở cách đó không xa. Không biết qua bao lâu, âm thanh bỗng dưng im bặt.

Cánh cửa gỗ nhìn qua cũng không hề dày dặn đột nhiên bị gõ nhẹ một tiếng. Thanh âm kia rất nhẹ, gõ một cái cũng không hề vội vàng gõ tiếp, chứng tỏ đối phương đang vô cùng bình tĩnh ung dung.

Đôi mắt hạnh ngập nước của Hạ Miên không nhịn được mở to, cô giơ tay chống lên bức tường sau lưng để từ từ bò dậy. Sau đó cô nín thở, bước chân nhẹ như mèo đi tới trước cửa, như thể là muốn nghe xem rốt cuộc mình có bị ảo giác hay không.

Âm thanh trong điện thoại lại vang lên lần nữa, bên kia truyền tới tiếng hít thở của người đàn ông.

"Em muốn tự mình mở cửa ra cho tôi vào trong, hay là muốn thử một chút xem liệu tôi có thể một chân đá văng cánh cửa cũ kỹ này ra, sau đó bắt em trở về không?"

Khu trọ này là một khu nhà cũ, bởi vì thời gian xây dựng đã quá lâu rồi, cộng thêm đây là vùng ngoại thành hẻo lánh, cho nên đã trở nên vô cùng cũ nát. Hiệu quả cách âm ở đây cực kém, ngồi trong phòng cũng có thể nghe được tất cả mọi động tĩnh bên ngoài, từ tiếng vợ chồng hàng xóm cãi nhau, đến tiếng trẻ con nô đùa, thậm chí là tiếng bước chân đi lên cầu thang. Cho nên lúc này, Hạ Miên có thể nghe một cách vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ thoát ra khỏi miệng người đàn ông.

Hạ Miên không có dũng khí để cho hắn đá cửa xông vào, cho dù là suy xét đến chuyện cô không thể thừa nhận được lửa giận của người đàn ông này, hay là không muốn tạo ra động tĩnh quá lớn ảnh hưởng đến người xung quanh đi nữa. Hạ Miên suy nghĩ một lúc cũng chỉ rút ra kết luận là tốt nhất cô nên tự mở cửa.

Nhưng mà...