Có Chạy Đằng Trời

Chương 2

Giọng nói du dương của hắn như thể ác ma đang mê hoặc lòng người, từng câu từng chữ đều chứa đầy tình cảm, ai không biết còn cho rằng hắn là người yêu tuyệt vời nhất trên đời. Nhưng thực chất người đàn ông này, dưới bề ngoài dịu dàng của hắn, chính là du͙© vọиɠ khống chế điên cuồng, muốn nhốt cô trong chiếc loingf vàng do chính hắn tạo ra.

Không phải...

Không phải...

Mọi chuyện trước giờ vốn dĩ không phải như vậy!

Hạ Miên liên tục lắc đầu, không thể khống chế được trạng thái của bản thân. Cô vô thức giơ tay ra véo lên phần đùi trắng nõn của mình, trên làn da mịn màng nhanh chóng hiện lên một vết đỏ chói mắt, nhưng chủ nhân của nó lại dường như không hề biết tới đau đớn, liên tục tự hành hạ bản thân.

"Anh làm như vậy không phải là yêu tôi!"

Cô gái nhỏ dường như cuối cùng cũng không chịu nổi, trong mắt còn mang theo nước mắt, nhưng giọng điệu lại thoáng điên cuồng, hét lên với người đàn ông ở đầu dây bên kia: "Anh đang cầm tù tôi! Anh muốn huỷ hoại cả đời tôi! Mục đích của anh chính là muốn tôi không còn lại gì cả, chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh!"

Âm lượng của cô rất lớn, như thể có vô số nỗi tức giận đang tuôn trào. Hét xong, cô thậm chí không nhịn được ho khan hai tiếng. Cổ họng khô khốc bỏng rát, l*иg ngực phập phồng liên hồi, đôi mắt mở to, dáng vẻ trông cực kỳ bệnh trạng.

Lần này ở bên kia đã không có tiếng đáp lại nữa, thay vào đó là tiếng giày da giẫm bồm bộp trên mặt đất, âm thanh như gần như xa khiến người nghe phải rùng mình.

"Cộp... cộp..."

Thanh âm không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại giống như đang giẫm thẳng lên trái tim đang nhảy thình thịch trong l*иg ngực của cô. Âm thanh đó gần sát bên tai, khiến cho người ta có ảo giác như đối phương chỉ cách có vài bước chân.

Hạ Miên theo bản năng đưa điện thoại ra xa, như thể làm vậy có thể khiến người kia không thể đến gần mình được. Cô bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín, ánh mắt không tự chủ được mở to, đôi con ngươi phóng đại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ cách đó không xa.

Không thể nào... Sẽ không... Hắn không thể nào tìm đến nơi này được. Chỗ này là nơi mà cô tìm rất lâu mới thấy, không cần có căn cước cũng có thể thuê được, khoảng cách rất xa, vị trí lại hẻo lánh. Cho dù Tần Dục có là thần tiên cũng không thể nào tìm ra nhanh thế được.

Hạ Miên bỏ trốn mới chưa tới ba tiếng, sao hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy mò tới đây được?