Có Chạy Đằng Trời

Chương 1

"Em đang ở đâu? Hửm?"

Giọng nói của người đàn ông truyền tới từ đầu giây bên kia, âm điệu của hắn còn xem như ôn hoà, thậm chí là trầm thấp dễ nghe, nhưng mà lọt vào trong tai Hạ Miên thì chỉ khiến cho cô rùng mình không kiềm chế được.

Bàn tay đang cầm điện thoại của cô gái chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cả người cô cũng bất giác run lên, môi răng va vào nhau lập cập. Cô gần như muốn theo bản năng ném điện thoại đi, nhưng tay quá run ngay cả cầm di động cũng không chắc.

"Không phải tôi đã nói là em ở trong nhà chờ tôi sao? Tại sao lại không nghe lời?"

Giọng nói ở phía bên kia vẫn tiếp tục vang lên, âm thanh hơi trầm xuống của hắn vang vọng khắp căn phòng nhỏ tối tăm. Hạ Miên gần như có thể tưởng tượng ra được đôi mắt hung ác như dã thú của hắn, lông mày sắc bén đang nhướng lên, như thể muốn xuyên qua điện thoại nhìn thẳng vào cô.

Hạ Miên không tự chủ được hít sâu một hơi, hơi thở dồn dập dường như đã tiết lộ sự sợ hãi của cô với người đàn ông kia.

"Bảo bối, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi, đừng khiến tôi phải ép em..."

Những lời này như là chọc tới dây thần kinh yếu ớt nhất của Hạ Miên, khiến cô theo bản năng mở to mắt, cả người còn run rẩy dữ dội hơn.

Khó khăn lắm cô mới có thể ổn định được bàn tay đang cầm điện thoại. Đôi môi hồng nhạt hơi hé ra, muốn phát ra âm thanh nhưng lại nhận ra cổ họng mình như nghẹn lại. Cô thở dốc, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

"Tôi... Tôi về nhà rồi."

"Nhà?"

Âm cuối của người đàn ông hơi cao lên, Hạ Miên có thể tưởng tượng ra ánh mắt không vui đang nhìn chằm chằm vào cô, sự châm biếm thoảng qua khiến cô cắn chặt môi.

“Nhà của chúng ta không phải là ở đây sao? Em còn có ngôi nhà nào khác nữa?" Thanh âm của hắn chậm lại, nghe vào tai có cảm giác như một tiếng thở dài, vừa chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, lại vừa sủng nịch như thể đang bao dung cho một đứa trẻ hư. Hạ Miên cảm thấy qua lời của hắn cô dường như đang vô cớ gây rối.

“Không phải." Hạ Miên không tự giác nắm chặt vạt áo của mình, trong giọng nói cũng mang theo chút run rẩy, vừa tức giận vừa uỷ khuất nói: "Đó không phải nhà của tôi, đó là nhà của anh... Tôi... tôi có nhà của mình..."

"Sao có thể không phải là nhà của em được?" Người đàn ông đột nhiên cười khẽ một tiếng, như là nghe được một câu chuyện cười thú vị, hắn cười nói: "Nhà của tôi không phải cũng là nhà của em sao? Tôi đã nói rồi mà. Tất cả mọi thứ của tôi cũng đều là của em. Tôi yêu em, cho nên tôi có thể cho em mọi thứ tôi có."