Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 12: Anh thật sự muốn cùng em tìm hiểu

Nguyệt Hoa khẽ kéo ghế ngồi xuống, lúng túng cầm thực đơn, nhưng rồi cô nhận ra… mình chẳng đọc được chữ nào vào đầu cả.

Từ lúc vào đây, cô cảm thấy ánh mắt anh luôn dõi theo mình - một ánh mắt dịu dàng không làm người khác cảm thấy ngượng ngùng, mà lại khiến tim cô mềm ra từng chút.

“Em thấy chỗ này ổn chứ?” - anh hỏi.

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười:

“Ừm, ấm cúng thật… Em không ngờ anh chọn được chỗ như thế này.”

“Anh nghĩ em sẽ thích những nơi yên tĩnh.” - Anh nói, mắt vẫn không rời khỏi cô.

Câu nói tưởng đơn giản, lại khiến Nguyệt Hoa ngỡ ngàng. Anh hiểu cô đến thế từ khi nào?

Suốt bữa tối, họ trò chuyện không nhiều, nhưng cũng chẳng thấy ngại. Chỉ là đôi lúc, ánh mắt vô tình chạm nhau, lại khiến lòng người xao xuyến không thôi.

Dương Thừa Hiên không nói những lời hoa mỹ, nhưng từng cử chỉ nhỏ đều tinh tế: gắp giúp cô món cô chưa kịp với, thỉnh thoảng anh khẽ nghiêng người hỏi: “Em lạnh không?” khi gió từ cửa sổ lùa vào.

Sau bữa ăn, hai người cùng bước đi trên vỉa hè lát đá, ánh đèn vàng hắt dài bóng họ trên mặt đường.

Gió đêm mát rượi, Nguyệt Hoa siết nhẹ tay trong túi áo khoác. Dương Thừa Hiên nhìn cô, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng anh không lớn nhưng lại khiến tim cô khẽ rung lên từng nhịp:

“Anh không phải người giỏi ăn nói, cũng không thích vội vàng…”

Nguyệt Hoa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo như đang chờ điều gì đó.

Anh hơi cúi xuống, mắt chạm mắt, chậm rãi nói:

“Nhưng anh thật sự muốn… cùng em tìm hiểu.”

Nguyệt Hoa sững người.

Một làn gió nhẹ lướt qua, khiến mấy lọn tóc bay lòa xòa trước trán. Trái tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực không phải vì ngạc nhiên, mà vì cảm giác này… quá đỗi dịu dàng.

Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại long lanh ánh trăng:

“Vậy… em cũng sẽ cho mình cơ hội. Dương Thừa Hiên, em muốn cùng anh tìm hiểu.”

Tối hôm đó.

Khi bước vào căn hộ, Nguyệt Hoa vẫn chưa thể gạt đi cảm giác bồi hồi trong l*иg ngực.

Cô bật đèn, tháo giày rồi tựa nhẹ lưng vào cánh cửa vừa khép lại, đầu ngẩng lên trần nhà như thể cố giữ lại chút dư vị ngọt ngào còn đọng lại.

Trên màn hình điện thoại, một tin nhắn vừa tới.

"Em về đến nhà rồi chứ?"

Dương Thừa Hiên

Cô bật cười, ngón tay lướt nhanh:

"Rồi ạ. Cảm ơn anh vì buổi tối nay, em thật sự rất vui."

Chưa đầy một phút sau:

"Anh cũng vậy. Ngủ ngon, Nguyệt Hoa."

Ngón tay cô dừng lại vài giây trên dòng chữ đó, rồi khẽ siết điện thoại vào lòng ngực, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ ấm áp, an toàn… và đầy hy vọng.