Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 11: Hẹn hò

An Nhiên phá lên cười, huơ huơ tay ra vẻ "biết hết rồi nha":

“Thôi thôi, diễn sâu quá lộ hết rồi bà nội. Vừa mới đòi đi gặp thầy bói, giờ lại được crush mời đi ăn. Đúng là lúc vận xui xuống, tình yêu lên luôn cho cân bằng cuộc sống!”

Nguyệt Hoa không nhịn được bật cười, rồi thở ra một hơi dài.

“Anh ấy chỉ mời ăn thôi mà, có gì đâu...”

An Nhiên nháy mắt:

“Ăn thôi nhưng mà có mình cậu, lại còn tối, lại còn mời riêng… Không gọi là "hẹn hò" chứ gọi là gì? ~”

Nguyệt Hoa lắc đầu, nhưng trong lòng lại không giấu nổi cảm giác ngượng ngùng. Cô nhắn lại một tin đơn giản:

“Vâng, em rảnh. Gặp anh tối nay nhé.”

An Nhiên nhìn Nguyệt Hoa từ đầu xuống chân, rồi khẽ nhăn mặt đầy “nguy hiểm”:

“Nhìn cậu kìa… Không được rồi. Tối nay cậu định đi gặp người ta với bộ dạng này á? Mình còn sợ chứ nói gì anh Thừa Hiên!”

Nguyệt Hoa ngơ ngác nhìn lại mình: áo blouse còn chưa thay, tóc hơi rối, mắt có quầng thâm nhẹ.

“Thôi chết…”

An Nhiên vỗ bàn đứng dậy:

“Không nói nhiều! Tí nữa đi mua sắm với mình. Phải tút tát lại nhan sắc gấp. Không phải để ‘cưa’ mà là để người ta nhìn thấy mình tỏa sáng, hiểu chưa?”

Nguyệt Hoa vừa cười vừa ngượng:

“An Nhiên cậu thật là.....”

“Nhanh, nhanh đứng dậy đi thôi bà cô của tớ ơi."

Buổi tối hôm ấy.

Nguyệt Hoa đứng trước gương trong bộ váy liền màu kem nhã nhặn, tóc xõa nhẹ, môi điểm chút son hồng. Cô trông khác hẳn vẻ lờ đờ thường ngày dịu dàng, thanh lịch, có gì đó rất… cuốn hút.

Đèn đường đã lên, ánh sáng vàng phủ nhẹ lên mái tóc cô như dát mật.

Dương Thừa Hiên đến đúng giờ, chiếc xe dừng lại êm ái trước cửa khu căn hộ. Anh bước xuống, vẫn là dáng vẻ lịch thiệp thường thấy, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại mang chút bất ngờ và… say mê khó giấu.

“Em mặc như thế này… rất đẹp.”- anh khẽ nói, giọng trầm và ấm.

Nguyệt Hoa bối rối cúi đầu, mỉm cười:

“Thật thế ạ. Là An Nhiên… tư vấn cho em đấy.”

Anh cười nhẹ, mở cửa xe cho cô, như một thói quen tự nhiên.

“Vậy hôm nay phải cảm ơn An Nhiên trước rồi.”

Chiếc xe lăn bánh nhẹ nhàng vào đêm.

Không khí giữa hai người dịu dàng như một bản nhạc không lời không cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt trao nhau là đủ khiến lòng khẽ lay.

Quán ăn tối nay là một nhà hàng nhỏ kiểu Âu, nằm khuất sau một con hẻm yên tĩnh. Không gian không quá sang trọng, nhưng ấm cúng, với ánh đèn vàng dịu và tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong nền.

Dương Thừa Hiên chọn một bàn gần cửa sổ, nơi ánh trăng có thể len lỏi qua lớp kính trong suốt, hắt nhẹ lên chiếc ly rượu sóng sánh trong tay anh.