“Cậu đi khám chưa?”
“Ba chỗ rồi. Ai cũng nói mình bình thường. Rằng mình stress, tưởng tượng, mệt mỏi. Nhưng mình biết rõ… không phải.”
Cô ngẩng lên, mắt ngân ngấn nước không phải vì yếu đuối, mà vì quá mệt mỏi.
“An Nhiên… mình sợ lắm. Cảm giác như những thứ trong mơ đó… không chỉ là mơ nữa.”
An Nhiên nhìn cô bạn thân, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Nguyệt Hoa cô gái lý trí, thông minh, luôn kiên cường giờ đang run rẩy trước một điều mà chính cô cũng không thể gọi tên.
“Không sao đâu… Tớ biết có một bà thầy bói, cao tay lắm. Nghe đâu từng xem đúng cả chuyện chẳng ai dám tin. Tớ từng đưa chị họ tớ đến xem, bà ấy chỉ nhìn một cái là nói trúng phóc chuyện gia đình nhà chị luôn.”
Nguyệt Hoa nhíu mày:
“Cậu đang nói đến… thầy bói thật á? An Nhiên, tớ là bác sĩ đấy…”
An Nhiên thở dài, thả tay cô ra rồi khoanh tay trước ngực, chép miệng:
“Ừ, bác sĩ thì cũng là con người, cũng có lúc bí, có lúc không lý giải được mọi thứ bằng khoa học. Cậu đi hết ba bác sĩ tâm lý rồi mà vẫn không khá hơn, đúng không?”
Nguyệt Hoa cắn môi, không phản bác được.
An Nhiên nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Chỉ là xem thử thôi. Tớ đi cùng cậu, không mất gì cả. Cuối tuần này được không? Bà ấy chỉ tiếp khách vào thứ bảy, phải đặt lịch trước, may mà tớ còn giữ liên hệ.”
Nguyệt Hoa lặng thinh vài giây. Một phần trong cô vẫn kháng cự. Nhưng phần còn lại… lại như có gì thôi thúc, như thể chính bản thân cũng muốn biết rốt cuộc những giấc mơ ấy là gì?
Cô khẽ gật đầu:
“Ừ… cuối tuần này, đi thử.”
An Nhiên mỉm cười, với lấy ly trà sữa đã tan đá, giơ lên:
“Vậy chúc chúng ta cuối tuần này tìm được câu trả lời. Còn giờ thì uống đi cho tỉnh, chứ mặt cậu y như zombie rồi đó.”
Nguyệt Hoa bật cười khẽ, lần đầu tiên trong nhiều ngày cảm thấy lòng nhẹ đi một chút.
Bỗng điện thoại Nguyệt Hoa rung lên một tiếng "ting" khẽ.
Cô liếc qua màn hình, là một tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ khiến tim khẽ lệch một nhịp:
Tối nay em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn tối. - Dương Thừa Hiên
Cô chớp mắt, rồi bất giác mỉm cười nhẹ. Đôi gò má thoáng ửng hồng, tay khẽ siết lấy điện thoại như sợ ai đó nhìn thấy.
Ngồi đối diện, An Nhiên không bỏ qua khoảnh khắc ấy. Cô nheo mắt, chống cằm, giọng kéo dài đầy lém lỉnh:
“Ơ kìa… ai mà khiến tiểu Nguyệt Hoa nhà ta cười nhẹ như thiếu nữ mới yêu thế kia? Dương Thừa Hiên phải khôngggg~?”
Nguyệt Hoa lập tức đỏ mặt, vội cúi xuống giấu điện thoại, lườm bạn:
“Không có! Cậu đừng có nói linh tinh.”