Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 9: Đặt lịch hẹn bác sĩ tâm lý

"Mình bị làm sao thế này? Mình là bác sĩ mà…" Cô ôm đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh trong mơ vừa rồi.

Cô cười khổ.

“Chắc mai phải đặt lịch gặp bác sĩ tâm lý thật rồi… Cứ mơ mộng hão huyền thế này, chắc mình mệt chết mất.”

Nhưng dù đã cố trấn an bản thân, đôi mắt cô vẫn không giấu được vẻ hoang mang. Là bác sĩ, cô hiểu rõ hơn ai hết - tâm trí con người đôi khi mang theo những điều chưa thể lý giải được. Nhưng một phần trong cô… mơ hồ cảm thấy đây không đơn thuần là tâm lý hay mệt mỏi. Cô lắc đầu xua bỏ ý tưởng vừa nghĩ, cố trấn tĩnh bản thân rằng chắc do mệt mỏi thôi.

“Làm gì có ai… mơ đi mơ lại cùng một người, cùng một ánh mắt đến mức còn nhớ cả giọng nói của họ…”

Trong một tuần tiếp theo, những giấc mơ ngày càng dày đặc, gần như đêm nào cũng xuất hiện như một cuộn phim không hồi kết tua đi tua lại trong đầu Nguyệt Hoa.

Ban đầu chỉ là những cảnh tượng mơ hồ.

Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, chúng trở nên sắc nét đến rợn người: tiếng gào thét, ánh mắt van lơn, máu nhuộm trắng vạt áo, bàn tay níu kéo trong tuyệt vọng… và đặc biệt là ánh mắt của hắn kẻ mặc chiến bào đỏ, bạo liệt nhưng sâu thẳm ẩn chứa một thứ cảm xúc mà cô không thể gọi tên.

Nguyệt Hoa luôn tỉnh dậy mỗi sáng trong trạng thái mệt mỏi rã rời, hai mắt thâm quầng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Không thể chịu đựng thêm, cô quyết định đến gặp bác sĩ tâm lý.

Người thứ nhất chỉ cười nhẹ, kê cho cô vài viên thuốc an thần và khuyên nên nghỉ ngơi.

Người thứ hai nghiêm túc hơn, kiểm tra trí nhớ, trạng thái cảm xúc, mô hình giấc ngủ… rồi kết luận: "Cô không có triệu chứng gì rõ rệt cả. Chỉ là stress công việc."

Người thứ ba nhìn cô như nhìn một người... quá đa cảm.

Ba lần. Ba nơi khác nhau. Nhưng đáp án lại giống hệt nhau: cô bình thường.

Nguyệt Hoa thất thểu rời khỏi phòng khám cuối cùng, trong lòng trống rỗng như thể đang trôi bồng bềnh giữa một giấc mộng dài không có lối ra.

Buổi chiều hôm ấy, cô ngồi trong quán cà phê quen thuộc, đầu tựa lên bàn, cốc trà sữa trước mặt đã tan đá gần hết. An Nhiên đến sau, đặt túi xách xuống ghế, vừa nhìn thấy sắc mặt của cô bạn thân liền nhíu mày:

“Trời đất, cậu… cậu nhìn như bị ai hút hết hồn ấy. Không phải lại mơ nữa chứ?”

Nguyệt Hoa thở dài, giọng khàn khàn:

“Không những lại… mà còn tệ hơn. Đêm nào cũng như sống trong một bộ phim chiến tranh. Máu me be bét, tiếng hét, rồi có cả... người chết trong tay mình.”

An Nhiên thoáng khựng lại, nhìn Nguyệt Hoa đầy lo lắng: