“Nguyệt Hoa, đời này, kiếp này… ta nguyện cùng nàng đầu bạc răng long.”
Cô mỉm cười, nhẹ gật đầu, đôi mắt ánh lên hạnh phúc.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy trời đất đột ngột tối sầm lại.
Gió rít lên dữ dội. Mặt trăng tan vỡ thành từng mảnh. Những cánh sen bay tán loạn rồi hóa thành tro bụi.
Thiếu niên bạch y trước mặt cô run lên bần bật, máu đỏ đột nhiên loang lổ nhuộm khắp áo hắn.
Nguyệt Hoa sững sờ. “Không… Không…!”
Hắn khụy xuống, bàn tay còn đang nắm lấy tay cô giờ đầy máu, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng tràn đầy bi thương.
“Nguyệt Hoa… xin lỗi…”
Cô gào lên, ôm lấy thân thể hắn đang dần lạnh ngắt. Máu nhuộm đỏ cả vạt váy trắng, lan ra nền đất như một vũng tuyệt vọng không đáy.
Bỗng phía xa, tiếng vó ngựa vang rền. Một đội quân hắc giáp lao tới như bão tố. Cô chưa kịp quay đầu thì một bóng người trong chiến bào đỏ sẫm bước đến - uy nghi như vương giả, ánh mắt âm trầm như vực sâu không đáy.
Là hắn - nam nhân cô vẫn thường thấy trong những giấc mơ khác.
Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vươn tay kéo mạnh cô khỏi xác người kia. Bàn tay ấy lạnh buốt, mạnh mẽ đến tàn nhẫn.
“Thả ta ra! Đồ quái vật! Ta hận ngươi! Ta thà chết dưới lưỡi kiếm còn hơn rơi vào tay ngươi”
Cô gào thét, giãy giụa đến tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn giữ chặt cô trong vòng tay thép.
Ánh mắt hắn dán chặt vào cô, không chút cảm xúc, chỉ có giọng nói trầm thấp vang lên như lời nguyền:
“Nguyệt Hoa, ta đã từng nói nàng vĩnh viễn trốn không thoát khỏi ta rồi mà”
Rồi mọi thứ xung quanh tan biến, chỉ còn tiếng gào khóc của cô vang vọng giữa màn đêm vô tận…
Đường Nguyệt Hoa choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Nhịp tim dồn dập, bàn tay siết chặt góc chăn như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của người trong mộng.
Cô thở hổn hển, đưa tay lên chạm nhẹ gò má. Nước mắt - chẳng rõ từ khi nào đã lặng lẽ lăn dài.
“Lại là… hắn sao?”
Nguyệt Hoa nhìn đồng hồ. Kim giờ chỉ mới nhích qua con số ba.
Cô thở dài, đưa tay quệt vệt mồ hôi lạnh còn đọng nơi thái dương. Trái tim vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau cơn ác mộng kỳ quái kia.
Tựa lưng vào đầu giường, cô với tay lấy chai nước đặt cạnh, uống một ngụm cho dịu đi cảm giác khô khốc nơi cổ họng. Trong phòng chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và tiếng thở đều đều của chính cô, mà chẳng hiểu sao vẫn thấy… bất an lạ thường.
"Mình không thể cứ như thế này mãi được..." - cô lẩm bẩm.
Đã bao nhiêu đêm rồi? Những giấc mơ mơ hồ mà chân thật ấy, cứ lặp đi lặp lại, càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng... kỳ quái.