Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 7: Nếu có dịp...anh muốn mời em đi uống cà phê

“Hồi nhỏ em hay ốm, nằm viện suốt. Có một cô y tá lúc nào cũng nhẹ nhàng, luôn mỉm cười với em dù em khóc nhè suốt ngày… Em nhớ mãi. Lúc đó em nghĩ, lớn lên mình cũng muốn trở thành người như cô ấy.”

Dương Thừa Hiên khẽ gật đầu, nụ cười trong ánh mắt dịu dàng hơn: “Anh với em… đúng là có nhiều điểm giống nhau thật đấy.”

Nguyệt Hoa bất giác quay sang, ánh mắt dừng lại nơi gò má nghiêng nghiêng của anh dưới ánh đèn xe đường. Tim cô khẽ rung lên một nhịp. Cô vội quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không giấu được nụ cười ngượng ngùng trên môi.

Trong xe lại rơi vào yên lặng, nhưng lần này là một sự yên lặng dễ chịu. Không còn gượng gạo, không còn khoảng cách.

Một lúc sau, xe dừng trước khu chung cư nơi cô ở. Dương Thừa Hiên tắt máy, quay sang cô:

“Về đến rồi. Em vào đi.”

Nguyệt Hoa mở cửa, nhưng ngập ngừng một chút. Cô quay sang, giọng khẽ khàng:

“Hôm nay… cảm ơn anh nhé. Và... xin lỗi vì bạn em An Nhiên hơi bốc đồng.”

Anh bật cười, khẽ lắc đầu:

“Không sao. Anh không thấy phiền đâu.”

Cô gật đầu, chuẩn bị bước xuống thì giọng anh lại vang lên, dịu dàng nhưng mang theo sự chắc chắn:

“Nguyệt Hoa.”

Cô quay lại. Gặp ánh mắt anh - ấm áp, thẳng thắn và có chút gì đó rất đỗi chân thành.

“Nếu có dịp… anh muốn mời em đi uống cà phê.”

Nguyệt Hoa đứng khựng lại, trái tim đập rộn. Cô cắn nhẹ môi dưới, rồi khẽ mỉm cười - nụ cười khiến ánh mắt anh dường như càng sáng hơn dưới ánh đèn vàng hắt qua kính xe.

“Vậy… để xem anh có may mắn không nhé, bác sĩ Dương.”

Nói rồi, cô xoay người bước đi, bóng lưng hòa vào ánh đèn hành lang, để lại một người ngồi trong xe, khẽ cười - nụ cười không nói thành lời nhưng ánh mắt lại ngập tràn hy vọng.

Tối hôm ấy, Tạ Nguyệt Hoa trằn trọc mãi mới chợp mắt được. Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ thành một vệt mờ mờ, mơn man lên gò má cô, rồi dần dần tan biến khi giấc mơ lại kéo đến.

Lần này… giấc mơ không còn là cánh rừng sương mù như mọi khi.

Trong mộng, cô mặc y phục lụa đỏ mỏng, cưỡi trên lưng ngựa cùng một nam tử bạch y trắng toát. Gió thổi tung mái tóc dài của cô, mùi hương hoa cỏ man mác lướt qua mũi. Cô nghiêng đầu dựa vào vai người ấy, khóe môi khẽ cong lên, ngân nga vài câu hát không rõ lời.

Trăng sáng vằng vặc trên đỉnh đầu. Cả hai dừng ngựa bên bờ suối, tay nắm tay, thề nguyền bên nhau đến trọn kiếp.

Nam tử ấy xoay người ôm lấy cô, ánh mắt như muốn khắc sâu gương mặt cô vào tận tâm khảm.