Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 6: Tạo điều kiện

Buổi tiệc kết thúc trong tiếng cười rộn rã

An Nhiên liếc nhìn đồng hồ rồi quay sang Nguyệt Hoa, làm ra vẻ nghiêm túc:

“Bạn em là con gái, về một mình nguy hiểm lắm... Anh Thừa Hiên, phiền anh đưa bạn em về giúp em nhé?”

Nói xong, cô nàng còn không quên quay sang Nguyệt Hoa, khẽ nháy mắt tinh nghịch:

“Nguyệt Hoa, tớ đã tạo điều kiện hết cỡ cho cậu rồi đấy, cố lên!”

Nguyệt Hoa sững người mất một nhịp, mặt lập tức ửng đỏ. Cô trừng mắt nhìn An Nhiên đầy bất lực nhưng chẳng nói được lời nào, chỉ có thể dở khóc dở cười trước cái sự nhiệt tình quá đà của cô bạn thân.

Dương Thừa Hiên đứng bên cạnh, đôi mắt khẽ ánh lên ý cười nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Sau một lúc im lặng, giọng anh trầm thấp vang lên, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối:

“Đi thôi, anh đưa em về.”

Nguyệt Hoa lên xe, cài dây an toàn xong thì quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, lòng vẫn chưa nguôi sự “chơi lớn” bất ngờ của An Nhiên. Không khí trong xe ban đầu hơi gượng gạo, chỉ có tiếng điều hòa và tiếng xe chạy nhẹ đều đều.

Một lúc sau, Dương Thừa Hiên lên tiếng, giọng trầm ấm phá tan bầu không khí im lặng:

“Em làm ở bệnh viện Hoa Hạ bao lâu rồi?”

Nguyệt Hoa quay lại nhìn anh, thoáng bất ngờ vì câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười:

“Từ lúc tốt nghiệp đến giờ. Em vào làm luôn sau khi thực tập. Tính ra cũng gần hai năm rồi.”

Dương Thừa Hiên khẽ gật đầu. Một thoáng trầm mặc nữa lại trôi qua. Anh liếc sang cô, ánh mắt như mang chút ý cười.

“Trước đây, thầy hướng dẫn của em từng kể anh là thủ khoa đầu ra của trường mình. Em nghe mà nể thật đấy. Hồi đó còn nghĩ không biết người như vậy ngoài đời sẽ ra sao.”

Anh cười nhẹ, tay vẫn giữ vô lăng:

“Có gì đâu mà nể. Chắc tại anh không biết làm gì khác ngoài học với đi trực nên mới vậy thôi.”

Nguyệt Hoa bật cười khúc khích, sự ngại ngùng dường như cũng dịu đi phần nào.

“Thế... sao anh chọn học Y?”

Dương Thừa Hiên im lặng trong giây lát, như đang cân nhắc rồi nhẹ nhàng đáp:

“Vì anh muốn làm một việc gì đó thật sự có ích. Hồi nhỏ nhà có người bệnh, anh chứng kiến bác sĩ cứu được người thân mình… Từ lúc đó, anh đã nghĩ nếu mình có thể làm điều đó cho người khác thì tốt biết mấy.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.

“Vậy là... anh đã làm được rồi đó.”

Dương Thừa Hiên quay sang, ánh mắt chạm vào cô một khoảnh khắc, rất ngắn thôi nhưng lại khiến tim cô lỡ nhịp.

“Còn em? Vì sao em học Y?”

Nguyệt Hoa mím môi, rồi cười nhẹ, như nhớ lại một điều gì đó rất xa xôi.