Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 5: Thẹn thùng

Cô khẽ ngượng ngùng, đưa tay ra bắt tay anh. Cảm giác tay anh trong tay cô khiến trái tim cô loạn nhịp, như thể tất cả không gian xung quanh bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc ấy.

Đôi tay Dương Thừa Hiên ấm áp, chắc chắn nhưng lại nhẹ nhàng, khiến Nguyệt Hoa không khỏi cảm thấy một cảm giác lạ lùng.

"Chúng ta ngồi đi, ăn gì cho ngon miệng nhé.”

Dương Thừa Hiên cười nhẹ, rồi lịch sự kéo ghế cho cô. Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, như thể đang chờ cô ổn định lại cảm xúc.

Nguyệt Hoa mỉm cười, cố gắng làm mình không bị cuốn vào cảm giác khó hiểu này. Cô ngồi xuống, ánh mắt lướt qua bàn ăn, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh.

Nhưng trái tim cô vẫn không ngừng đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy Dương Thừa Hiên. Cô không thể lý giải được cảm giác thân thuộc ấy, vì sao chỉ một ánh nhìn của Dương Thừa Hiên lại khiến cô cảm thấy như đã gặp anh từ rất lâu rồi.

An Nhiên ngồi đối diện, ánh mắt lấp lánh với sự tinh nghịch. Cô nàng khẽ trêu:

"Này, sao hôm nay thẹn thùng thế? Ngồi trước trai đẹp nên cậu thế à?"

Nguyệt Hoa nghe vậy, mặt lập tức ửng đỏ. Cô không biết phải trả lời sao, chỉ đành mỉm cười ngượng ngùng, tránh ánh mắt của An Nhiên. Cô cảm thấy như bị lộ tẩy, nhưng càng cố gắng che giấu thì sự bối rối lại càng rõ rệt.

Dương Thừa Hiên, ngồi đối diện, không kìm được một nụ cười nhẹ. Ánh mắt anh nhìn về phía Nguyệt Hoa, đôi môi khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp.

Cảm giác ấy không giống như những nụ cười mà cô thường thấy từ những người xung quanh. Nó có gì đó thật sự sâu sắc, như thể anh hiểu rõ những gì cô đang nghĩ.

---

Cuộc nói chuyện trên bàn ăn dần diễn ra rất vui vẻ, không còn sự ngượng ngùng như lúc đầu. Không khí giữa những người bạn trở nên thân mật, tiếng cười nói rộn ràng.

Lục Trạch kể những câu chuyện hài hước về những ca bệnh kỳ lạ mà anh đã gặp, khiến cả bàn đều không nhịn được cười.

An Nhiên thêm vào vài chi tiết thú vị về công việc của cô, và tất cả đều bật cười trước những chuyện "dở khóc dở cười" mà cô nàng đã trải qua.

Nguyệt Hoa cảm thấy mình cũng dần thả lỏng hơn, không còn bị bối rối như lúc đầu.

Cô tham gia vào cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng đưa ra vài câu nhận xét hài hước về công việc và những tình huống dở khóc dở cười trong phòng khám.

Mọi người cười đùa vui vẻ, không khí thoải mái khiến Nguyệt Hoa dần quên đi những suy nghĩ bối rối ban đầu về Dương Thừa Hiên.