Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 4: Cảm giác thân thuộc

Tối hôm đó, An Nhiên không chịu buông tha, cứ nằng nặc ép Nguyệt Hoa phải đi ra ngoài. Cô nàng cứ đòi bằng được cô phải đi cùng, khiến Nguyệt Hoa không thể từ chối, đành phải thỏa hiệp.

"Được rồi, được rồi, tớ đi với cậu, nhưng đừng có ép tớ ăn nhiều quá."

Nguyệt Hoa vừa dứt lời, An Nhiên đã vội vàng kéo cô ra khỏi nhà, mắt sáng rực như thể đã chiến thắng một trận chiến lớn.

Khi đến nhà hàng, Nguyệt Hoa nhìn quanh một chút, nhận thấy Lục Trạch đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, dáng người cao ráo, khí chất dịu dàng nhưng cũng không kém phần cuốn hút.

"Đây là bạn của anh, Dương Thừa Hiên.”

Lục Trạch giới thiệu, khi thấy Nguyệt Hoa và An Nhiên đi đến gần.

Cả không gian như đột nhiên ngừng lại khi Nguyệt Hoa nhìn thấy người đàn ông ấy. Trái tim cô như bị ai đó siết chặt, cảm giác thân thuộc khiến cô như muốn khóc. Cô không thể lý giải nổi cảm giác này.

Dương Thừa Hiên cũng ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt hai người gặp nhau một cách tình cờ, và ngay khoảnh khắc ấy, Nguyệt Hoa cảm thấy tim mình đau nhói.

"Có chuyện gì sao?"

Dương Thừa Hiên hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến Nguyệt Hoa cảm thấy một nỗi mất mát không thể giải thích được.

Nguyệt Hoa lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng trong lòng cô lại tràn đầy những câu hỏi. Họ mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng sao lại có cảm giác như đã quen thuộc từ lâu? Cảm giác đau lòng ấy là gì? Tại sao lại như thế?

"Không sao đâu.”

Cô khẽ đáp, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự bất an.

Dương Thừa Hiên hơi nhíu mày, nhưng không hỏi thêm gì. Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi lịch sự mời cô ngồi xuống.

Còn Nguyệt Hoa, trong đầu cô vẫn quẩn quanh câu hỏi về cảm giác kỳ lạ đó, một cảm giác thân thuộc mà cô không thể giải thích nổi.

Lục Trạch vỗ vai Nguyệt Hoa rồi giới thiệu:

"Đây là Dương Thừa Hiên, bạn của anh. Cậu ấy cũng là bác sĩ như em, cả hai hình như cùng học chung trường đấy."

Nguyệt Hoa hơi ngạc nhiên khi nghe Lục Trạch nói vậy, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"À, chào anh.”

Cô nói, cố gắng nở một nụ cười nhẹ.

Dương Thừa Hiên nhìn cô, đôi mắt anh dịu dàng như làn gió xuân thổi qua mái tóc. Anh từ tốn giơ tay ra, lịch thiệp như một quý công tử, nhưng lại có chút gì đó khiến Nguyệt Hoa không thể dứt mắt khỏi anh.

"Chào đàn em, tôi nghe Lục Trạch nói về em nhiều rồi."

Dương Thừa Hiên nói, giọng anh ấm áp nhưng có phần nghiêm túc, khiến Nguyệt Hoa bối rối.