Cấm Vực: Hoàng Yến Trăng Huyết

Chương 3: Duyên tiền kiếp

Nguyệt Hoa cũng muốn tin như vậy, nhưng sâu trong lòng, cô biết có gì đó không đúng. Cảm giác đau đớn, nghẹt thở ấy chân thực đến mức mỗi lần tỉnh dậy, cô đều cảm thấy cổ mình vẫn còn hằn lại cảm giác của những sợi gai kia…

An Nhiên cười khúc khích, chống cằm nhìn cô:

"Hay là… duyên tiền kiếp của cậu đấy? Biết đâu chừng đó là người tình kiếp trước, ngược luyến tàn tâm các kiểu?”

Nguyệt Hoa bật cười lắc đầu:

"Cậu bị ảnh hưởng phim ảnh quá rồi đấy. Tớ mà có duyên tiền kiếp thì cũng xin miễn."

"Này này, đừng nói chắc thế. Lỡ đâu một ngày nào đó, hắn thực sự tìm đến thì sao?"

An Nhiên nheo mắt tinh quái.

"Mà cậu thấy thế nào, người ấy có "soái ca" không?"

Nguyệt Hoa không đáp lại, chỉ cười nhẹ, trong lòng vẫn dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cô muốn tin rằng chỉ là những giấc mơ ngẫu nhiên, nhưng sao mỗi lần tỉnh dậy, cảm giác nghẹt thở ấy lại vẫn đeo bám không rời?

"Thôi, đừng trêu tớ nữa. Cứ mơ thấy những chuyện như vậy thì tớ chắc chẳng dám ngủ nữa mất."

Nguyệt Hoa khẽ lắc đầu, cố gắng đẩy cảm giác mơ hồ trong lòng ra xa.

An Nhiên ngồi quan sát cô bạn, nở nụ cười nhẹ.

"Tớ chỉ muốn nói đùa thôi, đừng lo quá. Giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi mà. Có khi mai cậu ngủ ngon lành, chẳng mơ thấy gì nữa đâu."

Nguyệt Hoa nở một nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng lại vẫn không thể yên. Cô không thể xua đi cảm giác rằng những giấc mơ ấy, dù chỉ là mơ, lại có một thứ gì đó rất thật, rất gần gũi…

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa vang lên, kéo Nguyệt Hoa trở lại thực tại. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, đứng dậy:

"Tớ đi trước đây, đến giờ làm rồi. Có gì tối về nói tiếp nhé!"

An Nhiên đang khuấy ly trà sữa, nghe vậy liền nhướng mày nhìn cô:

"Khoan! Sao đi vội thế? Tối nay ra ngoài ăn với tớ đi."

Nguyệt Hoa bật cười, khoác túi lên vai: "Thôi, cậu đi với bạn trai mà, tớ đi làm gì."

"Không còn một người nữa cơ." An Nhiên cười đầy ẩn ý.

"Ai cơ, dù là ai đi nữa tớ cũng không đi đâu." Cô lắc đầu dứt khoát.

An Nhiên chậc lưỡi, chống cằm nhìn cô: "Cậu đi rồi sẽ biết ai thôi mà."

Câu nói của An Nhiên khiến cô có chút suy nghĩ, nhưng rồi Nguyệt Hoa chỉ cười nhẹ, lảng đi: "Tớ thật sự bận."

"Không bận gì hết. Tối nay bảy giờ, tớ qua đón, cấm trốn!"

Không đợi Nguyệt Hoa phản đối, An Nhiên đã đứng dậy, cầm túi rời đi trước.

"Này."

Cô thở dài, khẽ lắc đầu cười, rồi cầm túi rời khỏi quán.