"Hừm nay khá đấy nhé! Bình thường có bao giờ thấy em dậy đúng giờ như vậy đâu, còn chăm chỉ xuống ăn sáng nữa chứ!"
Nguyệt Hoa phụng phịu má:
"Kệ em, anh lo mà tập trung ăn phần của anh đi."
"Làm sao? Tối qua lại cày phim hàn thâu đêm hay nằm mơ gì đây?"
Nguyệt Hoa dành lấy ghế, nhét vội một miếng bánh mì, lẩm bẩm:
"Em mơ mộng linh tinh đó mà, không quan trọng."
"Mộng linh tinh, vậy thử kể anh nghe xem nào?"
"Chẳng có gì đáng nói hết."
Nguyệt Hoa nhún vai, uống một ngụm sữa ấm, cố gắng giấu đi vẻ đáng nghi trên khuôn mặt. Cô biết nếu nói ra những gì cô mộng thấy, anh và chị chắc chắn sẽ không buông tha.
"Mơ thấy ai? Mộng thấy chàng hoàng tử nào đến rước em à?"
Đường Văn tiếp tục trêu trọc.
Nguyệt Hoa lẳng lặng không trả lời. Cô không thể kể lại nổi cảm giác kì lạ vừa qua.
Giấc mơ vẫn rõ ràng đến từng chi tiết, nhưng khi đối diện với sự ấm áp này, nó dường như trở nên xa xôi. Một chút hoài nghi lẻ loi làm nhói lên trong lòng, nhưng cô nhanh chóng bó qua.
"Thôi đi, ăn nhanh rồi đi làm. Nguyệt Hoa, em định đi muộn đấy à?" Đường Kỳ cau mày nhắc nhở.
Cô giật mình, nhìn nhanh đồng hồ.
"Thôi chết!"
Với vội lấy tách cà phê còn đổ dở trên bàn, cô nhanh chóng lao về phía cửa.
"Em đi đây!"
---
Sau một buổi sáng bận rộn, Nguyệt Hoa ngồi trong quán cà phê quen thuộc, lật vội trang sách nhưng tâm trí lại lơ đãng. Cô không thể ngăn mình nghĩ về giấc mơ tối qua.
Không chỉ một lần, mà đã nhiều lần cô nhìn thấy người đàn ông đó, giọng nói đó, và những đóa hoa quấn chặt lấy cô như một lời ràng buộc.
"Hoa Hoa, cậu đang nghĩ gì thế?"
Giọng Lâm An Nhiên vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nguyệt Hoa giật mình, cười trừ.
"Không có gì. Chỉ là dạo này hay gặp ác mộng thôi."
"Ác mộng? Cậu mà cũng mơ mộng à?"
An Nhiên chọc ghẹo.
"Mà sao không kể thử xem nào? Lỡ đâu có ý nghĩa gì đó thì sao."
Nguyệt Hoa định lảng đi, nhưng rồi cô cũng nhẹ nhàng nói:
"Tớ cứ mơ thấy mình mặc đồ cổ trang, như phi tần hay hoàng hậu gì đó. Trước mặt là một người đàn ông, nhưng lại chẳng bao giờ nhìn thấy mặt hắn ta rõ ràng. Hắn luôn gọi tớ đến bên hắn, nhưng mỗi lần tớ bước tới thì có gì đó kéo tớ lại… Những sợi dây leo, hoa hồng đỏ, gai sắc nhọn… Và rồi… tớ cảm thấy ngạt thở."
An Nhiên hơi cau mày, nhưng lại cười xòa:
"Chắc cậu xem phim nhiều quá rồi. Hoặc là do áp lực công việc thôi."