Tiếng chuông báo thức reo vang, kéo Đường Nguyệt Hoa ra khỏi cơn mộng mị.
Cô mở mắt, trần nhà trắng muốt đập vào mắt, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi, như thể vừa trải qua điều gì kinh hoàng. Trán cô lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay lạnh toát.
Bên ngoài, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, dịu dàng nhưng không thể xua tan cảm giác nặng nề trong lòng cô. Từ tầng dưới, tiếng mẹ gọi vọng lên: "Nguyệt Hoa, dậy đi con!"
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi chậm rãi bước xuống giường. Thật lạ, gần đây cô thường xuyên gặp những giấc mơ kỳ quái, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, chúng nhanh chóng phai nhạt như sương mờ buổi sớm.
Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn, mùi cháo gà thơm lừng quyện với hơi ấm của căn bếp khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Bố nhìn cô, nhíu mày lo lắng: "Con sao thế? Trông con có vẻ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại thế kia."
Mẹ cũng ngước lên, ánh mắt đầy quan tâm: "Dạo này con có ngủ đủ giấc không? Đừng làm việc quá sức nhé. Nếu thấy mệt thì nghỉ ngơi đi con."
Nguyệt Hoa cười nhẹ, lắc đầu trấn an: "Không sao đâu ạ. Chắc do con ngủ không ngon thôi."
Cô cúi xuống ăn, cố gắng gạt đi những hình ảnh mơ hồ vẫn còn vương lại trong đầu. Đêm qua, cô lại mơ thấy nó.
Một không gian mờ ảo. Một tẩm cung xa hoa nhưng lạnh lẽo. Cô mặc y phục cổ trang, từng đường chỉ thêu tỉ mỉ, lộng lẫy nhưng lại khiến cô thấy nghẹt thở.
Đối diện cô là một người đàn ông, thân khoác long bào, nhưng ánh sáng khiến gương mặt hắn trở mờ ảo, không thể nhìn rõ.
Giọng nói trầm thấp vang lên giữa màn đêm: "Nguyệt Hoa, đến đây với trẫm."
Cô giật mình, vô thức lùi lại. Nhưng dưới chân đột nhiên xuất hiện những đóa hồng đỏ thẫm, đẹp đến mê hồn nhưng gai của chúng lại quấn lấy chân cô, siết chặt dần.
Chúng bò lên người cô, trườn lên cổ, từng vòng, từng vòng như một sợi dây xiềng xích vô hình. Cảm giác đau đớn, ngột ngạt ập đến, cô muốn thét lên nhưng không thể thốt ra lời.
Ngay khoảnh khắc tưởng chừng như không thể thở nổi, cô bừng tỉnh.
Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ.
"Nguyệt Hoa, tối qua em làm gì mà mắt thâm quần thế kia? Trông hơn cả gấu trúc rồi đó!" Đường Văn chống tay dựa vào bàn, ánh mắt đầy cợt nhả trêu trọc cô.
Nguyệt Hoa khẽ liếc sang Đường Văn, cảm thấy gương mặt mình lại nóng bừng."
Anh tránh ra coi, mới sáng sớm đã nói sảng rồi."
Đường Văn cười hả hê, không quan tâm đến vẻ khó chịu của cô.