Đêm đó, cô ngủ rất ngon.
Không giấc mơ kỳ lạ nào sảy ra.
Chỉ là một giấc ngủ sâu, bình yên đến lạ.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua rèm cửa.
Nguyệt Hoa mở mắt trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, đầu không đau, tim không nhói, toàn thân nhẹ bẫng như được ai đó gỡ bỏ hết những ràng buộc.
Cô nhìn đồng hồ - 7:02 sáng.
Ngáp nhẹ một cái, cô lẩm bẩm:
“Lạ thật qua mình không mơ mộng gì cả…”
Câu nói vừa thốt ra, chính cô cũng hơi khựng lại. Cảm giác ấy giống như cô đang dần quen với việc phải mộng mị mỗi đêm.
Cô bước xuống giường, bật ấm nước, rồi tranh thủ kiểm tra điện thoại. Một tin nhắn mới từ An Nhiên xuất hiện đúng lúc:
"Hôm nay rảnh không qua nhà mình chơi, chán quá!"
Nguyệt Hoa gõ lại một dòng:
"Ừ. Tối qua lạ lắm, mình ngủ rất ngon, không mơ gì cả."
Chưa đầy một phút, An Nhiên đã nhắn lại:
"Ủa? Kỳ vậy? Có khi nào ông nào trong mộng biết cậu đi hẹn hò lên ghen lẩn luôn không đó."
"Mà cũng tốt, ít nhất cậu còn được nghỉ xíu. Nhưng cuối tuần vẫn đi coi bói nha, tớ vẫn thấy chuyện này có gì đó không ổn..."
Nguyệt Hoa vừa bước xuống cầu thang thì bắt gặp ánh mắt của Đường Kỳ đang ngồi nhâm nhi trà sáng ở phòng khách.
Anh liếc nhìn em gái một lượt, cười khẽ:
“Ơ kìa, hôm nay trông tươi tỉnh khác hẳn mọi hôm nha. Có chuyện vui à? Hay là… có tình yêu gõ cửa rồi?”
Nguyệt Hoa suýt vấp chân ở bậc thang cuối. Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, đáp nhanh:
“Anh lại trêu em rồi…”
“Anh có trêu em đâu, oan anh.” Đường Kỳ cười tủm tỉm - “Hôm qua anh với mẹ nhìn thấy rõ ràng có cậu nào đó lái xe đưa em về nhà. Xong còn… vén tóc cho em nữa kìa. Đúng không mẹ!”
Nguyệt Hoa cứng người, mặt đỏ ửng như cà chua chín.
Cô lắp bắp:
“Anh… anh ấy chỉ… lịch sự thôi…”
Đường Kỳ nheo mắt đầy tinh nghịch:
“Anh? Ai cơ? Nghe xưng hô kìa~ Anh nào mà khiến em gái anh vừa tươi lại vừa ngượng đến mức này vậy?”
Nguyệt Hoa cúi đầu, lí nhí:
“Dương Thừa Hiên ạ…”
“Thật sao? Là Dương Thừa Hiên đó hả? Cái cậu bác sĩ đẹp trai, con nhà giáo sư viện trưởng hả?”
Nguyệt Hoa không đáp, chỉ càng cúi thấp đầu hơn.
Đường Kỳ bật cười đầy thích thú, đặt tách trà xuống bàn:
“Trời đất ơi, bao năm rồi mới thấy con gái mẹ ngại ngùng kiểu này. Thế là mẹ sắp được uống trà cưới rồi hả?”
“Mẹeee!” - Nguyệt Hoa ré lên, giọng vừa ngượng vừa bất lực.
“Mẹ chưa hỏi, con đã đỏ mặt vậy là sao? Biết thế hôm qua mẹ lén ra xem kỹ hơn.”
Nguyệt Hoa lấy tay che mặt, chạy vội xuống bếp trốn mất, để lại tiếng cười vui vẻ của mẹ vang vọng trong căn nhà ấm cúng.