Giả Làm Beta, Sau Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 12

Nói là họp lớp, thực ra chỉ là tập trung trong một giảng đường lớn, toàn bộ sinh viên trong năm học đều có mặt. Thời điểm này lại là giữa mùa hè, dễ ra mồ hôi, trên người các bạn học ít nhiều gì cũng có chút mùi khó chịu.

Trước kia Lâm Ngộ An là một beta, không cảm thấy có gì bất thường, nhưng giờ đã phân hóa thành Omega, hơn nữa còn đang mang thai, cả người trở nên đặc biệt nhạy cảm. Vừa bước vào phòng học đã có cảm giác như lạc vào chợ thực phẩm, đủ loại mùi hương trộn lẫn xộc tới, khiến sắc mặt cậu tái thêm mấy phần.

Bạn cùng phòng nhìn dáng vẻ cậu yếu ớt như sắp ngã, trong lòng vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Cao Tường Vũ do dự mở miệng, lo lắng nói: "Hay là mày về nghỉ một lát đi, lát nữa nếu thầy điểm danh, bọn tao sẽ điểm danh giùm mày luôn."

Lâm Ngộ An gục xuống bàn, mặt vùi trong cánh tay, ít nhiều có thể ngăn được phần nào mùi xung quanh. Cậu lắc đầu yếu ớt: "Khó khăn lắm mới bò tới được, không muốn quay về."

Lâm Ngộ An xưa nay vẫn là "tiểu mặt trời" trong phòng, cả ngày luôn rạng rỡ tươi cười, bây giờ lại thấy dáng vẻ ỉu xìu như thế, Triệu Thừa Phi vừa thương vừa buồn cười, không nhịn được tiện tay xoa xoa mái tóc hiếm hoi không còn dựng ngược của cậu.

Nếu là ngày thường, kiểu gì Lâm Ngộ An cũng phải phản ứng lại, nhưng giờ thì cả người không có chút sức lực, chỉ có thể hung hăng trừng hắn một cái.

Cao Tường Vũ không nhịn được, tát hắn một cái: "Đừng có lộn xộn nữa."

Rồi quay sang nhìn Lâm Ngộ An: "Mày ngủ một lát đi, nếu thầy hỏi tới thì tao nói mày không khỏe."

Lâm Ngộ An thực ra bây giờ cũng chẳng ngủ được, đầu óc cậu vẫn còn quanh quẩn với tin nhắn đã gửi đi từ trước, đã hơn hai tiếng rồi mà vẫn chưa thấy hồi âm.

Cậu gượng cười, mệt mỏi vùi đầu vào cánh tay, cứ như thế liên tục nghịch điện thoại.

Buổi họp lớp mà giảng viên chủ nhiệm tổ chức thực chất cũng chỉ toàn là mấy lời quen thuộc. Chủ yếu là điểm lại thành tích học kỳ một, rồi nói sơ về kế hoạch học kỳ này.

Lâm Ngộ An nghe được câu được câu chăng, đến khi nghe đến đoạn thầy bảo nếu học lực nằm trong nhóm cuối sẽ phải liên hệ với phụ huynh, tay cậu dừng lại đôi chút.

Kết quả thi cuối kỳ học kỳ trước của cậu thực ra cũng không tốt, nhưng cũng chưa đến mức tệ hại. Hơn nữa... Cho dù thầy có liên hệ với phụ huynh, thì chắc mẹ cậu cũng chỉ là một bộ dạng thất vọng chán chường như mọi khi thôi.

Nhiều năm như vậy rồi, Lâm Ngộ An đã sớm quen.

Gần 5 giờ, buổi họp kết thúc. Trong thời gian đó, tin nhắn gửi đi vẫn không có ai hồi âm.

Trong lòng Lâm Ngộ An nặng trĩu, nhưng bề ngoài vẫn cười nói với các bạn cùng phòng: "Đi thôi? Trực tiếp tới phố ăn vặt hay về phòng một lát rồi đi?"

Cao Tường Vũ nhướn mày: "Hôm nay đi luôn hả?"

Trước đó Lâm Ngộ An từng nói muốn mời cả nhóm ăn cơm.

Lâm Ngộ An gật đầu: "Hiếm khi mới ra khỏi phòng, mai thì tao không muốn đi đâu cả."

Triệu Thừa Phi có hơi do dự: "Không phải mày đang không khỏe à?"

"Không sao, tụi mày cứ ăn thoải mái, tao ăn chút gì đó thanh đạm là được."

"Vậy thì ăn lẩu đi." Cao Tường Vũ đề xuất: "Gọi một nồi uyên ương..."

Họ đến sớm, tiệm lẩu còn khá nhiều chỗ. Lâm Ngộ An khí thế đặt một bàn đồ ăn, bạn cùng phòng vốn biết cậu hay làm thêm, có khi kiếm được cũng không ít, nên cũng không khách sáo.

Đều là đám trai trẻ mười tám mười chín tuổi, ăn khỏe là chuyện thường. Sau khi ăn sạch một lượt, lại gọi thêm lần nữa. Mọi người đang vui vẻ ăn uống, Triệu Thừa Phi hứng chí còn định gọi vài chai bia, Lâm Ngộ An nhướng mày, lạnh lùng nói: "Thầy chủ nhiệm vừa mới nói gì mày quên rồi à?"

Triệu Thừa Phi ngơ ngác: "Thầy nói gì cơ?" Hoặc nói đúng hơn, từ bao giờ Lâm Ngộ An lại để tâm đến lời giáo viên nói như vậy?

Cậu còn chưa kịp đáp, Mạc Văn Kỳ đã lạnh lùng chen vào: "Nói có một học trưởng uống say, nửa đêm nôn ra trong lúc ngủ, bị nghẹn mà chết, sáng hôm sau mới có người phát hiện."

Triệu Thừa Phi đang gắp bụng bò thì khựng lại, cả người nổi da gà, mặt mũi đau khổ nói: "Tụi mày có cần hù tao như vậy không..."

"Thôi đi." Cao Tường Vũ tát một cái vào lưng hắn: "Uống cái gì mà uống? Đợi đến khi lão tam khỏe lại thì hãy nói, không thì mày uống rồi để lão tam ngồi nhìn à?"

Triệu Thừa Phi bĩu môi: "Tao chỉ thuận miệng nói thôi mà..."

Gọi nồi uyên ương nên bọn họ dành riêng một bên cho Lâm Ngộ An dùng. Các món thịt cá cậu không đυ.ng đến, chỉ chậm rãi gắp rau xanh, từng miếng từng miếng như thể đang ăn thuốc độc.

Triệu Thừa Phi chưa từng thấy ai ăn lẩu mà như đang chịu cực hình như vậy.

"Không có bia thì gọi mấy chai rượu trái cây nhẹ độ cũng được." Lâm Ngộ An nói: "Muốn thử không?"

Triệu Thừa Phi lập tức đồng tình gật đầu khen hay.

Lâm Ngộ An mỉm cười nhìn bọn họ.

Điện thoại đặt úp trên bàn, cậu đã mở âm lượng đến mức lớn nhất, nhưng vẫn không có lấy một tiếng thông báo tin nhắn hay cuộc gọi mà cậu đang mong đợi.