Giả Làm Beta, Sau Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 13

Ăn uống no nê, ai nấy đều ôm bụng lướt điện thoại, Lâm Ngộ An lấy cớ đi vệ sinh, trả tiền trước rồi một mình bước tới một góc vắng lặng.

Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, đầy tiếng cười nói rôm rả của thực khách, còn góc này thì chìm trong bóng tối, cách biệt gần như hoàn toàn với thế giới náo nhiệt bên ngoài.

Lâm Ngộ An dựa lưng vào tường, mắt khẽ khép, ánh đèn xa xa chiếu lên gương mặt trắng trẻo tinh xảo của cậu một lớp ánh sáng mơ màng, những tia sáng nhỏ nhảy múa trên hàng mi cong, khiến khuôn mặt ấy lúc sáng lúc tối.

Cậu rũ mắt nhìn điện thoại, dãy số sáng rực trên màn hình đã in sâu trong trí nhớ. Cằm cậu khẽ siết lại, ngón tay thon dài lơ lửng trên màn hình, rất lâu vẫn chưa ấn xuống.

Phím gọi với màu xanh dịu dàng vốn dĩ rất quen thuộc, giờ phút này lại trở nên đầy áp lực.

Đôi mắt Lâm Ngộ An hơi cay, chớp chớp hàng mi đen, ánh đèn phía xa phản chiếu trong đôi con ngươi đen bóng khiến nó trở nên trong suốt như pha lê, vừa đẹp vừa dễ vỡ.

Lâm Ngộ An khẽ mím môi, ngón tay cái rốt cuộc nhấn mạnh xuống.

"Tút, tút, tút..."

Điện thoại reo ba tiếng rồi tắt máy, không ai nghe máy.

Lâm Ngộ An cắn nhẹ môi dưới, trong lòng vẫn giữ chút hy vọng. Bây giờ là bảy giờ tối, dù cho là người đang đi làm thì cũng nên tan ca rồi chứ...

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

Cho đến khi âm thanh "tít" kéo dài cuối cùng vang lên, cuộc gọi tự động kết thúc.

Lâm Ngộ An ngây người nhìn màn hình điện thoại, mí mắt khẽ giật, đôi mắt trong suốt như lưu ly trong thoáng chốc liền mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một màu u ám trầm lặng.

Bên ngoài, hơi nước từ nồi lẩu bốc lên lượn lờ, lờ mờ thấp thoáng những gương mặt tươi cười, nhưng âm thanh náo nhiệt ấy lại như cách xa khỏi thế giới của cậu.

Chỉ cách vài bước chân thôi, vậy mà Lâm Ngộ An lại có cảm giác như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Trong quán, đang ăn đến đoạn cao trào, Triệu Thừa Phi thấy Lâm Ngộ An mãi chưa quay lại, đưa mắt nhìn xung quanh, trông thấy cậu ở góc khuất thì mắt sáng lên, giơ tay vẫy gọi: "Tam nhi! Làm gì vậy? Không mau quay lại, đồ ăn sắp hết rồi!"

Lâm Ngộ An như bị kéo về hiện thực trong một thoáng, không khí xung quanh dường như cũng ấm áp hơn chút ít. Cậu điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười bước về phía nhóm bạn cùng phòng.

"Sao thế?" Triệu Thừa Phi đang hút một miếng lẩu cay, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lâm Ngộ An không được tốt lắm, trêu: "Ngồi lì trong nhà vệ sinh à?"

Mạc Văn Kỳ cau mày, không nỡ nhìn thẳng.

Lâm Ngộ An khẽ cong khóe môi, màu môi nhạt đến gần như trắng bệch, đáp: "Không sao, trong quán mở điều hòa lạnh quá thôi."

Ba đứa còn lại đang ăn đến mồ hôi đầm đìa nhìn nhau, Triệu Thừa Phi há miệng định nói gì, bị Mạc Văn Kỳ đá nhẹ dưới bàn. Hắn liếc chén cơm rồi thức thời im miệng.

Về lại ký túc xá đã gần chín giờ, Lâm Ngộ An trong lòng vướng bận, tắm xong liền lên giường trước, để lại ba người kia nhìn nhau chẳng hiểu gì.

Đến cả kẻ vô tâm như Triệu Thừa Phi cũng nhận ra có điều không ổn, hắn kéo tay Cao Tường Vũ, nhỏ giọng thì thầm: "Ê... lão tam có phải đang giấu tụi mình chuyện gì không?"

Cao Tường Vũ cũng nhìn chằm chằm tấm màn giường của Lâm Ngộ An, trong lòng hơi lo lắng: "Từ lúc từ bệnh viện về đã thấy nó lạ lạ rồi, chắc là ngại, không dám nói, tụi mình cũng không tiện hỏi."

Triệu Thừa Phi gật gù ra vẻ hiểu chuyện: "Ờ, đúng là chuyện khó mở miệng."

Cao Tường Vũ nghi hoặc liếc hắn: "Mày đang nói cái gì vậy?"

Triệu Thừa Phi ngập ngừng: "Thì... thì cái đó đó." Hắn ngượng ngùng xoắn tay áo, chỉ ra sau ra hiệu: "Lão tam da mặt mỏng, chắc ngại nói ra. Nếu là tao, tao cũng chẳng dám nói."

Cao Tường Vũ cạn lời: "Cái đầu mày nghĩ cái gì thế?"

"Không phải à?" Triệu Thừa Phi nói: "Chứ sao tự nhiên lại không ăn cay nữa? Trước đây không có ớt là nó không nuốt nổi cơm luôn mà."

Cao Tường Vũ há miệng tính cãi, nhưng nghĩ lại, thấy hơi cay mắt, cuối cùng chỉ im lặng.

Mạc Văn Kỳ từ nhà tắm bước ra, cũng nhìn Triệu Thừa Phi bằng ánh mắt đầy thương hại và thấu hiểu, khẽ "suỵt" hai tiếng khiến hắn càng mờ mịt.

Trong không gian tối om, Lâm Ngộ An nằm yên trên giường, ngẩng đầu nhìn tấm màn in hình chú nai con, một tay vô thức đặt lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cho đến giờ, cậu vẫn cảm thấy thật khó tin, nơi đây... lại đang mang một sinh linh nhỏ bé.

Một đứa bé...

Đôi mắt Lâm Ngộ An ánh lên vẻ u tối.

Chỉ tiếc, đứa bé này... có lẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy thế giới này.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng lặp lại lời bác sĩ, cảm giác như cơn đau đầu đang dần kéo đến.

Suốt mười tám năm qua, Lâm Ngộ An vẫn luôn là một beta, tỷ lệ beta mang thai vốn cực kỳ thấp, chuyện mang thai ngoài ý muốn gần như không thể xảy ra.

Thế nhưng hiện tại cậu đã là một omega, chuyện tưởng chừng như vô lý kia đặt lên người cậu lại không hề khó xảy ra.

Lúc mới phân hoá, cậu không dám nói với cha mẹ, cũng không dám báo cho nhà trường. Khi đó đúng lúc thi cuối kỳ, cậu nghĩ thôi cứ giấu tạm rồi chờ sang kỳ sau tính tiếp. Ai ngờ lần trì hoãn đó lại dẫn đến hậu quả lớn đến thế này.