Cậu thở dài một tiếng thật khẽ, chuyển sang giao diện tin nhắn. Gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, do dự hơn nửa ngày, cuối cùng cũng gửi đi một tin nhắn.
"Chào ngài Bùi tiên sinh, tôi là người tối hôm đó ở khách sạn Thịnh Châu, có một chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn với ngài. Nếu ngài tiện, hy vọng ngày mai có thể gặp mặt ở Thịnh Châu."
"Phịch" một tiếng, điện thoại rơi xuống bàn. Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chăm nhìn màn hình giao diện tin nhắn...
Một phút, hai phút... Mười phút trôi qua, tin nhắn được gửi đi, nhưng không có hồi âm, như đá chìm đáy biển.
Trái tim Lâm Ngộ An cũng trầm xuống, thế nhưng cậu lại nhớ đến lời Mạc Văn Kỳ, tập đoàn Bùi thị, cậu từng nghe qua, là một trong những doanh nghiệp lớn nhất nhì thành phố A. Với thân phận là tổng giám đốc, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi như mấy sinh viên như bọn họ, có khi chỉ là chưa kịp thấy tin nhắn thôi.
Không sao, không sao, đợi thêm chút nữa. Lâm Ngộ An cắn môi, tự an ủi mình.
Nhưng một chút này lại tới tận khi đám bạn cùng phòng trở về.
"Tam nhi à, căn tin chỉ còn cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc thôi, ăn nhanh đi, còn nóng đấy."
Cao Tường Vũ đặt túi cháo lên bàn của Lâm Ngộ An. Cậu khẽ nói lời cảm ơn, vừa mở ra thì mùi trứng bắc thảo lập tức xộc lên...
Sắc mặt Lâm Ngộ An lập tức thay đổi, cuối cùng không nhịn được nữa, đột ngột bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, ôm ngực nôn khan một trận!
Ba người còn lại trong phòng đều giật mình, lập tức người đưa nước, người tìm khăn, ai cũng lúng túng cuống cuồng.
Sáng nay Lâm Ngộ An chưa ăn gì, nên tất nhiên không nôn ra được gì. Cậu cầm cốc nước súc miệng, hàng mi cong run run ngẩng lên, nhìn khuôn mặt mình trong gương, tái nhợt đến mức không chịu nổi, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước vì phản ứng sinh lý.
Lâm Ngộ An dụi dụi mũi, chợt thấy sống mũi cay cay.
---
Trận bóng rổ của học viện vừa kết thúc, ngày mai là cuối tuần, giảng viên phụ trách nhân lúc rảnh rỗi chiều nay tổ chức buổi họp lớp.
Vì tình trạng của Lâm Ngộ An, mấy người trong phòng cũng không dám làm phiền cậu. Triệu Thừa Phi nhấp nhấp môi, cuối cùng chỉ nói: "Buổi họp bắt đầu lúc ba giờ, mày cứ nghỉ ngơi đi, tới lúc đó bọn tao sẽ gọi."
Cả buổi sáng tâm trí rối loạn, Lâm Ngộ An cũng mệt mỏi không chịu nổi, nghe vậy liền gật đầu, yên lặng trèo lên giường.
Có lẽ do mang thai, cơ thể cậu trở nên nhạy cảm bất thường, dù điều hòa chỉnh 25 độ vẫn cảm thấy hơi lạnh. Cậu kéo tấm chăn mỏng đắp qua người, trước khi nhắm mắt còn liếc qua màn hình điện thoại.
Vẫn không có tin nhắn hồi âm.
Hàng mi Lâm Ngộ An khẽ cụp xuống, đầy tâm sự mà nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Bùi thị.
Trợ lý Lý tươi cười tiễn một đối tác khó chiều, xử lý xong công việc cả buổi sáng mới được thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ ăn trưa mà ông chủ vẫn chưa ăn gì.
Nghĩ đến việc lão gia dặn phải trông chừng ông chủ ăn uống tử tế, trợ lý Lý vội vàng đặt phần ăn trưa ở một khách sạn gần đó, sau khi xử lý xong xuôi mới lấy điện thoại ra xem.
Việc công luôn là do anh ta tiếp nhận, các liên hệ đến tổng giám đốc đa phần đều là hợp tác kinh doanh. Đương nhiên, cũng không thiếu vài tin nhắn mờ ám từ một số omega hoặc beta không rõ từ đâu có được số điện thoại, cố tình tiếp cận bằng vài dòng giả vờ "tình cờ" quen biết.
Thành ra khi thấy tin nhắn từ một người ghi chú là "Lâm Ngộ An", anh ta chỉ khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không để tâm. Học hỏi cũng được phết đấy chứ, biết chủ tịch từng ở Thịnh Châu một thời gian gần đây.
Nhưng trò hề này anh ta thấy nhiều rồi, chưa đến vài phút đã quẳng ra sau đầu.
...
Lâm Ngộ An trong lòng có chuyện, nằm cả một giờ cũng không ngủ nổi. Về sau, cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng thϊếp đi một chút, nhưng đến ba giờ vẫn phải họp lớp, không thể vắng mặt. Bạn cùng phòng gọi dậy, cậu vẫn còn ngái ngủ lơ mơ.
Vừa ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, tay chân rã rời, phần ngực âm ỉ khó chịu, muốn nôn. Gương mặt vốn luôn tươi tỉnh lúc này nhợt nhạt uể oải, mái tóc hay rối tung một cách đáng yêu cũng nằm yên một cách lạ thường, trông chẳng khác gì một chú mèo con mệt mỏi.
Vẫn chưa tỉnh hẳn, Lâm Ngộ An lần mò lấy điện thoại ra nhìn, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hụt hẫng.
Vẫn không có tin nhắn.
"Tam nhi! Đừng lề mề nữa! Còn mười phút, nhanh lên đi!" Triệu Thừa Phi gọi lớn.
Lâm Ngộ An vội tắt màn hình, lấy lại tinh thần: "Tới đây."
Cậu định từ trên giường nhảy xuống như thường lệ, nhưng vừa duỗi chân ra liền sực nhớ điều gì, sắc mặt biến đổi, cuối cùng ngoan ngoãn xoay người, từng bậc từng bậc men theo thang mà bước xuống.
Mạc Văn Kỳ nheo mắt lại, thấy có gì đó rất lạ.
Nhưng Triệu Thừa Phi thì chẳng để tâm, thấy Lâm Ngộ An thay đồ xong liền kéo cả nhóm lao ra ngoài, tốc độ không khác gì chạy đua sinh tử.
Phòng học ở tầng bốn, Lâm Ngộ An tuy không phải người thể lực xuất sắc, nhưng cũng thường xuyên chơi bóng rổ, bình thường leo bốn tầng không hề gì.
Thế mà hôm nay vừa đến tầng ba đã thở dốc không ngừng, lên đến tầng bốn thì trán rịn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Mà đến khi vào lớp, cảm giác khó chịu lại càng dâng lên rõ rệt.