Cậu mới vừa phân hoá, tín tức tố chưa ổn định, đối phương thì bị người ta hạ thuốc trong rượu, tín tức tố mất kiểm soát. Cả hai đều là do hoàn cảnh đưa đẩy, có trách cũng chẳng trách nổi.
Người kia trầm mặc giây lát rồi đưa danh thϊếp cho cậu, bảo nếu cần gì có thể gọi điện. Lâm Ngộ An ngoài mặt ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng trong lòng đã gào thét từ chối. Cậu vốn là một học sinh ngoan ngoãn, chưa từng dính dáng đến những chuyện kiểu này, chỉ một lần ngoài ý muốn thôi cũng đã đủ rối loạn rồi.
Tuy trong lòng Lâm Ngộ An hối hận vì một tên tra nam mà đi uống hai ly rượu, kết quả lại bán chính mình, nhưng cũng biết chuyện xảy ra tối hôm qua cả hai người đều chủ động, thật sự không thể đổ lỗi cho đối phương.
Người đàn ông rời đi trước, còn tinh ý dặn cậu cứ nghỉ ngơi thêm nếu cần. Nhưng Lâm Ngộ An cảm thấy nếu còn ở trong căn phòng đó thêm một giây nữa, cậu sẽ phát điên mất. Mỗi góc tường, mỗi chiếc ga trải giường đều như đang nhắc cậu nhớ đến đêm hôm qua, vậy nên cậu gắng gượng sự khó chịu trong cơ thể mà lảo đảo đứng dậy mặc quần áo rồi rời khỏi khách sạn.
Lâm Ngộ An vốn tưởng chuyện đó cứ thế kết thúc, cậu và người đàn ông kia rõ ràng không thuộc cùng một thế giới. Gặp nhau đã là một điều bất ngờ, về sau hẳn sẽ chẳng còn cơ hội chạm mặt nữa.
Ai ngờ hôm nay, đầu tiên là trên sân bóng rổ, sau lại ở trước cửa phòng y tế...
Lâm Ngộ An thở dài, tự an ủi mình, người ta là tổng giám đốc của cả một tập đoàn lớn, không lẽ lại thường xuyên đến trường bọn họ? Có lẽ hôm nay chỉ là trùng hợp, về sau mới thật sự không bao giờ gặp lại.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lâm Ngộ An bước qua đường trong tâm trạng mơ màng, tùy tiện ghé vào một quán ăn lề đường để lót dạ.
Khi quay về ký túc xá, cậu cầm hộp thuốc lên nhìn, là Hoắc Hương Chính Khí Thủy. Cậu bẻ một ống, vừa ngửi thấy mùi đã nhăn mày, hít sâu một hơi rồi bịt mũi nuốt vào.
Nào ngờ thuốc vừa trôi qua cổ họng, dạ dày liền cuộn lên từng cơn dữ dội. Lâm Ngộ An mặt tái mét, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, "ọe" một tiếng, toàn bộ cơm tối đều phun ra ngoài.
Trong phòng chẳng có ai khác, ba người bạn cùng phòng không biết đã đi đâu mất. Bên ngoài sắc trời đã tối hẳn, ánh đèn trong nhà vệ sinh chớp tắt, trông càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Ngộ An đứng trước gương, lặng lẽ nhìn gương mặt tiều tụy đến gần như trong suốt của mình. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ lẩm bẩm, gần như không nghe được:
"Má nó."
"Ông trời đúng là muốn ép chết cậu thật mà."
Mười giờ tối, những người khác trong phòng ngủ lần lượt trở về. Âm thanh cười nói ầm ĩ vốn vang vọng cả hành lang, nhưng khi nhìn thấy đèn trong phòng đã tắt, rèm giường của Lâm Ngộ An cũng đã kéo kín, bọn họ lập tức tự giác hạ thấp giọng nói xuống rất nhiều.
Ngay cả Triệu Thừa Phi vốn luôn vô tâm vô phế cũng trở nên biết ý, động tác đánh răng rửa mặt đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Đèn bật rồi lại tắt, Lâm Ngộ An nằm yên không một tiếng động, mở to mắt nhìn hoa văn trên tấm rèm giường phía trên đầu, trong lòng ngổn ngang đầy tâm sự.
---
Trận bán kết bóng rổ diễn ra vào ngày kia, ngày mai vừa lúc được nghỉ. Sáng sớm, Lâm Ngộ An đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố cách đó không xa.
Cậu nhận vẽ một bức tranh tường, mấy hôm trước khi rảnh đã vẽ được kha khá, hôm nay chỉ còn phần hoàn thiện cuối cùng.
Địa điểm làm việc là một quán bar mới khai trương. Sau lần trước, Lâm Ngộ An vốn đã có chút PTSD với quán bar, nhưng không còn cách nào khác, chủ quán bar này trả giá cao đến mức khó từ chối. Với đơn hàng này, ít nhất trong thời gian tới cậu sẽ không phải lo lắng chuyện tiền mua màu vẽ.
Lâm Ngộ An yêu thích hội họa, làm thêm là để nuôi dưỡng niềm đam mê đó.
Hội họa... đúng là ngốn tiền kinh khủng.
Trước kia lúc mới nhập môn, những loại màu vẽ và cọ rẻ tiền còn có thể tạm chấp nhận, nhưng bây giờ nếu còn dùng loại phẩm chất thấp kém đó thì chẳng khác nào không có trách nhiệm với chính tác phẩm của mình.
Thanh ca không can thiệp vào chuyện khác của cậu, nhưng riêng về màu vẽ thì tuyệt đối không cho phép qua loa.
Quán bar mới mở, ngoài nhân viên thì gần như không có ai khác. Khi Lâm Ngộ An bước vào đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ rực bên ngoài, giám đốc bảo đó là xe của ông chủ. Lâm Ngộ An liếc nhìn tầng hai, khóe miệng không khỏi giật giật.
Lâm Ngộ An đã nhận nhiều đơn vẽ bên ngoài, nhưng chưa từng gặp ông chủ nào có nhiều yêu cầu kỳ lạ đến vậy. Nào là cảm giác rách nát tan vỡ, nào là áp lực trong từng nhịp thở, còn cả cái gì mà cứu rỗi và hy vọng...
Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn ngây thơ như vậy.
Cũng may là cậu vẫn xoay sở được, tuy ông chủ có hơi lập dị nhưng trong quá trình sáng tác thì cũng khá tôn trọng cậu, quan hệ giữa hai người xem như hòa hợp.
Chủ yếu vẫn là vì trả tiền nhiều.
Lâm Ngộ An quan sát thành quả hôm qua một lượt, sau đó cầm cọ bắt đầu công việc. Cuối cùng, khi đặt nét cọ cuối cùng xuống, cậu lùi lại vài bước ngắm nhìn, tạm thời hài lòng.
Giám đốc bên cạnh đã sớm trố mắt tán thưởng: "Không ngờ thật sự có người có thể vẽ ra được đúng như yêu cầu của ông chủ..."
Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy cạn lời.
Giám đốc có chút ngượng ngùng, vội vàng cười nói: "Lâm tiên sinh nghỉ ngơi một chút nhé, tôi đi gọi ông chủ xuống."
Lâm Ngộ An gật đầu, nhưng không ngồi nghỉ ngay mà đi vào nhà vệ sinh rửa tay trước.