Giả Làm Beta, Sau Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 5

Bùi Yến Chu nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, lại nhớ tới sáng nay phó hiệu trưởng còn nói kỳ này chưa có tiết nào quan trọng, khẽ nhếch môi cười bất đắc dĩ.

Thôi, người ta tránh anh còn hơn tránh hồng thủy mãnh thú. Vốn dĩ cũng chỉ là một lần ngoài ý muốn, hôm nay chỉ là trùng hợp, sau này... chắc cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.

Bên kia, Lâm Ngộ An đi thật xa rồi mới quay đầu nhìn lại, không còn thấy bóng dáng người kia nữa, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đèn đỏ phía trước vẫn còn, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên mắt cậu, mà đầu óc thì đã bay tận đâu. Trước là Tưởng Văn Húc, sau lại là vị Bùi tiên sinh kia...

Đáng lẽ sau hơn một tháng, Lâm Ngộ An đã phải quên sạch chuyện hôm đó rồi. Kết quả là hai người kia lần lượt xuất hiện trong một ngày, khiến ký ức vốn bị cậu cố tình vùi lấp lại bỗng rõ nét từng chi tiết.

Khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, lớp tổ chức đi liên hoan. Ban đầu Lâm Ngộ An vốn không định uống rượu, ai ngờ vừa đến nơi lại thấy người bạn trai beta mà mình đang quen suốt nửa học kỳ lại ở trong góc khuất thân mật hôn môi với một Omega nhỏ nhắn, dịu dàng đầy nóng bỏng. Lúc ấy cậu gọi điện hỏi thì người kia còn nói đang ở ký túc xá ôn bài, Lâm Ngộ An cười lạnh một tiếng, dứt khoát chia tay, chặn luôn mọi liên lạc.

Dù chỉ mới quen nhau chưa lâu, cảm tình cũng chưa sâu sắc đến mức khắc cốt ghi tâm. Nhưng bị phản bội kiểu đó thì vẫn khó tránh khỏi cảm giác ê ẩm. Quán bar lại xô bồ, bạn bè thì rôm rả ồn ào, Lâm Ngộ An trong phút chốc bị cuốn theo không khí, hùng hồn uống liền hai ly rượu mạnh.

Lúc mới uống xong cậu không thấy gì khác thường, nhưng càng về sau đầu óc càng mơ hồ, cơ thể thì như có lửa cháy âm ỉ, từng chút, từng chút ăn mòn đến tận cốt tủy.

Cậu tưởng mình chỉ là say rượu, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, hy vọng tỉnh táo lại. Nhưng càng rửa, ý thức càng mơ hồ, tuyến thể ở gáy cũng bắt đầu nóng ran, Lâm Ngộ An chậm chạp nhận ra, cậu không phải say rượu mà là đang phát tình.

Mới vừa phân hoá thành Omega không bao lâu, kiến thức sinh lý của cậu vẫn còn hạn chế. Nhưng Lâm Ngộ An biết, nếu tín tức tố của Omega mà lan ra ngoài bị Alpha ngửi thấy... hậu quả sẽ rất khó lường. Vậy nên dù cả người mềm nhũn không còn chút sức, cậu vẫn gắng gượng lê bước ra ngoài, hy vọng có thể gặp bạn học hoặc ai đó giúp đỡ.

Không ngờ vừa qua một khúc rẽ, cậu đâm sầm vào l*иg ngực một người đàn ông. Cùng lúc đó, một mùi tín tức tố nồng đậm như thuốc phiện ập đến, kéo theo cám dỗ trí mạng khiến người ta sa ngã.

Lâm Ngộ An vốn đang trong trạng thái mất kiểm soát, gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy thì hoàn toàn không còn lý trí. Cậu nắm lấy vạt áo người kia, cưỡng ép đặt lên môi anh một nụ hôn cháy bỏng.

Sau đó là một đêm dài, cậu như một con thuyền nhỏ bị cuốn vào cơn bão, lênh đênh phập phồng trên mặt biển không biết bao lâu mới được thả neo.

Lúc tỉnh lại, cậu đã ở trong khách sạn.

Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh nắng vàng rực rọi xuống cơ thể cao lớn tráng kiện đứng trước giường. Người đàn ông mặc âu phục đen, đang thong thả ung dung chỉnh tay áo, từng động tác đều toát lên sự tao nhã và kiêu hãnh khó giấu.

Khi Lâm Ngộ An ý thức được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cậu vùng dậy, chưa kịp nói gì thì đối phương đã xoay người lại, để lộ gương mặt góc cạnh rõ nét, ngũ quan tinh tế đến mức tuấn mỹ lạ thường.

Sắc mặt Lâm Ngộ An luân phiên hết đỏ lại trắng, tuy trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng nghe đối phương nói, cậu cũng hiểu đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, hai người đều có trách nhiệm.