Giả Làm Beta, Sau Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 4

Tưởng Văn Húc hoảng hốt: "An An... cái đó... cái đó là hiểu lầm thôi! Anh có thể giải thích! Anh... anh chỉ là uống hơi nhiều, thật sự không phải cố ý..."

"Câm miệng." Lâm Ngộ An mặt không cảm xúc, gương mặt vốn xinh đẹp động lòng người giờ phút này lại càng lạnh thấu xương đến mức khiến người ta không dám đến gần: "Bám lấy cậu ta cũng không dễ dàng gì đúng không? Nếu tôi tung video này ra, anh nghĩ xem người ta có giận quá mà đá bay anh luôn không?"

Sắc mặt Tưởng Văn Húc càng lúc càng khó coi, ánh mắt liên tục thay đổi, cuối cùng nhìn về phía Lâm Ngộ An với vẻ âm trầm.

"Cút." Lâm Ngộ An lạnh nhạt nói: "Trong vòng năm giây, biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không thì video này sẽ lập tức được đăng lên diễn đàn trường đấy."

Tưởng Văn Húc tái mét cả mặt, nhìn gương mặt lạnh như băng của Lâm Ngộ An, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh tức giận, đưa tay định giật lấy điện thoại.

"Tôi khuyên anh..."

Lâm Ngộ An còn chưa nói xong, Tưởng Văn Húc đã bị một bàn tay to khác gắt gao siết chặt, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngay bên tai cậu:

"Bảo cậu cút đi, không nghe à?"

Tưởng Văn Húc cố gắng vùng ra nhưng không chút xi nhê, sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn không chịu nổi bèn lắp bắp xin tha:

"Anh... anh buông tay ra! Tôi đi! Tôi đi ngay!"

Người đàn ông khẽ dùng sức, suýt nữa đẩy Tưởng Văn Húc ngã nhào xuống đất. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Ngộ An, há miệng định nói gì đó...

"Còn ba giây." Giọng người kia lại vang lên, lạnh lùng cắt ngang.

Gương mặt Tưởng Văn Húc vặn vẹo, nhưng cuối cùng không dám ở lại thêm giây nào, chỉ biết lủi thủi bò dậy rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Lâm Ngộ An.

Lúc này, phòng y tế của trường đã đóng cửa, xung quanh cũng không còn nhiều người.

"Cậu không sao chứ?"

Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên, hơi thở của người đàn ông thoáng phả vào cổ khiến Lâm Ngộ An bất giác cứng người, nhớ đến đêm hoang đường hôm đó, cả người cậu như đóng băng tại chỗ, không thể nhúc nhích.

"Cậu ta có làm cậu bị thương không?" Thấy cậu mãi không lên tiếng, Bùi Yến Chu nhíu mày hỏi.

Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy vành tai nóng ran, vội bước lên vài bước tránh đi: "Không... không có."

Cậu do dự một chút rồi vẫn quay đầu lại, nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu lí nhí nói: "Hồi nãy... cảm ơn ngài."

Bùi Yến Chu cao hơn cậu một cái đầu, lúc này cúi mắt nhìn xuống vừa hay có thể thấy xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu đen nhánh của cậu, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Anh đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên đó, mí mắt rũ xuống:

"Thuận tay thôi, đừng để trong lòng."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức khiến Lâm Ngộ An cảm thấy cả không khí quanh mình đều trở nên ngột ngạt.

Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói thử: "Vậy... tôi đi trước...?"

"Khoan đã."

Lâm Ngộ An ngẩng lên, thấy trong tay Bùi Yến Chu đang xách một túi nhỏ, ra hiệu cho cậu: "Thuốc của cậu."

Cậu sững người, lúc này mới nhớ ra lúc nãy xung đột với Tưởng Văn Húc đã vô tình đánh rơi túi thuốc.

Cậu nhận lấy, mím môi: "Cảm ơn ngài."

Bùi Yến Chu quét mắt qua túi thuốc, tùy ý hỏi: "Bị bệnh sao?"

Cậu ngập ngừng một lúc mới trả lời: "Bị cảm nắng nhẹ thôi."

Ánh mắt Bùi Yến Chu tối lại, nhớ đến sáng nay cậu mặc áo bóng rổ mỏng, làn da trắng đến mức có thể phát sáng, mồ hôi thấm đẫm bờ lưng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Còn bây giờ thì lại cúi đầu ngoan ngoãn như vậy, khiến anh không khỏi bất mãn bật cười một tiếng.

Giờ này phòng y tế đã tan làm, xung quanh cũng chẳng còn ai, hai người đứng đối diện mà chẳng ai lên tiếng. Không khí bắt đầu trở nên lúng túng, nhất là khi người đối diện lại là người đó...

Lâm Ngộ An vô thức dùng mũi chân cào cào mặt đất, giọng nhỏ như muỗi: "Tôi... buổi chiều tôi còn có tiết, xin phép đi trước. Tạm biệt Bùi tiên sinh."

Nói xong, cậu gần như chạy trốn khỏi đó.