Cả đám nằm thêm một lúc nữa, cuối cùng Cao Tường Vũ lười biếng liếc qua nhìn Lâm Ngộ An: "Không ăn thật à?"
Lâm Ngộ An lắc đầu, sắc mặt vẫn hơi tái: "Không ăn nổi."
Cậu từ từ ngồi dậy, lục tủ quần áo: "Giờ tao chẳng muốn ăn gì hết, đi tắm rồi ngủ một giấc."
Không phải cậu làm quá mà thật sự là không ăn được, chỉ cần ngửi mùi thức ăn là đã thấy buồn nôn.
Tình trạng này kéo dài suốt hai ngày rồi, ban đầu Lâm Ngộ An nghĩ là do chưa quen lại nhịp học, cộng thêm thời tiết nóng nực nên mới vậy, hôm trước mỗi bữa đều phải ráng nuốt. Nhưng hôm nay rõ là nặng hơn, suýt ngất trên sân bóng.
Cậu nghĩ, chắc tối nay phải đến bệnh viện trường kiểm tra mới được.
"Ok." Cao Tường Vũ đứng dậy, một tay xách Triệu Thừa Phi, tay kia kéo Mạc Văn Kỳ: "Đi thôi!"
Triệu Thừa Phi giật mình: "Gì vậy?"
"Đi ăn, đừng có mơ tao mang phần về cho mày, không đi thì đói ráng mà chịu."
Triệu Thừa Phi than trời: "Cao Tường Vũ, mày không có lương tâm! Tao nhìn lầm mày rồi..."
Lâm Ngộ An tắm xong lên giường ngủ say như chết, mãi đến khi đói quá mới tỉnh dậy. Cậu không muốn rời giường, nhưng bụng đói réo ầm ầm không yên nổi.
Trong phòng, tụi kia đã ăn xong từ lâu, giờ đang nằm ngủ ngon lành. Giữa mùa hè, mà cả phòng đều toàn là beta, chẳng ai giữ hình tượng làm gì. Mùi thức ăn còn vương lại trong không khí khiến Lâm Ngộ An tái mặt, cảm giác buồn nôn lại ập đến.
Kỳ lạ thật, dạo này sao lại mẫn cảm dữ vậy, trước kia đâu có như thế.
Cậu nhíu mày, rón rén xuống giường, lười đi căn tin nên chạy ra máy bán hàng tự động ở tầng dưới mua ổ bánh mì lót bụng.
Ăn xong, cậu ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi bị lạnh quá mới hoàn hồn. Ngẩng đầu nhìn điều hòa hiện 24 độ, đâu phải thấp.
Lâm Ngộ An bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải mình bị bệnh gì không. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu quyết định chiều mát sẽ ghé phòng y tế của trường khám một chuyến.
Nghĩ rồi, mắt càng thêm díu lại, cậu ngáp dài một hơi, cứ ăn no rồi lại buồn ngủ. Lâm Ngộ An chậm rãi leo lên giường, trùm chăn kín mít tiếp tục đánh một giấc.
Lần nữa tỉnh lại, trời đã ngả hoàng hôn màu hồng cam, Lâm Ngộ An liếc nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ, sắp hết giờ làm của phòng y tế rồi.
Cậu ngáp một cái, nhanh chóng thay đồ, leo lên xe điện nội bộ, vài phút sau đã tới nơi.
May là vẫn kịp, gặp được bác sĩ hiền lành nên không bị cằn nhằn gì nhiều.
"Có chỗ nào thấy không khỏe?" Bác sĩ hỏi.
Lâm Ngộ An nghĩ một chút rồi nói: "Buồn nôn, nôn khan, chóng mặt, ăn không vô..."
Bác sĩ liếc qua thông tin, thấy là beta, gõ vài dòng rồi đưa đơn thuốc: "Hẳn là bị cảm nắng, uống thuốc rồi nghỉ ngơi là ổn, chú ý hạn chế ra nắng."
Bác sĩ liếc nhìn cánh tay cậu đã hơi đỏ vì cháy nắng, Lâm Ngộ An mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn bác sĩ."
Chờ đến khi lấy thuốc xong cũng đã gần 6 rưỡi, Lâm Ngộ An xách theo túi thuốc ra khỏi bệnh viện, đang cúi đầu xem thuốc thì bỗng nhiên đυ.ng trúng ai đó.
Lâm Ngộ An còn chưa kịp phản ứng, người trước mặt đã vội vàng bắt lấy tay cậu:
"An An!"
Lâm Ngộ An vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức lạnh tanh.
Tưởng Văn Húc nhìn cậu đầy tình cảm: "An An, em không biết anh lo cho em thế nào đâu, anh..."
"Cút." Lâm Ngộ An rút tay ra, lạnh lùng mở miệng.
Tưởng Văn Húc sững người, sau đó cười gượng: "An An, em đừng cáu kỉnh nữa có được không? Suốt kỳ nghỉ hè em đều không bắt máy của anh, đừng trẻ con như vậy..."
Chân mày xinh đẹp của Lâm Ngộ An nhíu chặt: "Anh có hiểu tiếng người không?"
Nụ cười của Tưởng Văn Húc cứng đờ, cố giữ bình tĩnh: "An An, em như vậy là không được, nói chia tay liền chia tay? Không cho anh một lý do nào? Em xem anh là gì? Là chó à, gọi thì đến, đuổi thì đi..."
"Khoan." Lâm Ngộ An lạnh giọng cắt ngang: "Đừng xúc phạm chó."
Mặt Tưởng Văn Húc tái xanh, đang định nói gì thêm gì đó thì Lâm Ngộ An đã giơ điện thoại lên: "Anh không biết xấu hổ, vậy Omega nhỏ kia của anh hẳn là còn muốn giữ thể diện chứ?"
Trong video ồn ào hỗn loạn, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy được hai nhân vật chính đang ôm hôn nồng nhiệt. Sắc mặt Tưởng Văn Húc lập tức trở nên khó coi.