Khi trở ra, vừa cúi đầu vẩy nhẹ nước trên tay, cậu liền nghe thấy trên tầng hai truyền đến một giọng nam trẻ tuổi đầy phấn khích:
"Anh xem! Anh còn nói ý tưởng của em viển vông, bây giờ không phải có người vẽ được rồi sao? Anh nhìn cái bố cục hoành tráng kia đi, nét vẽ tinh tế kia đi, còn có sự giãy giụa tuyệt vọng không thể trốn thoát kia đi..."
Là giọng của vị ông chủ kỳ lạ đó.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cầu thang là một thanh niên tóc đỏ rực rỡ, cả người toát ra khí chất bốc đồng, đang chỉ vào bức tranh mà hăng hái nói như hát cầu vồng thí, đến mức khiến cậu không nỡ nghe tiếp.
Còn cái người mà cậu ta gọi là "anh"...
Lâm Ngộ An ngước mắt, ánh nhìn dừng lại nơi người đàn ông đang tựa tay vào lan can cầu thang...
Lâm Ngộ An: "..."
Bùi Yến Chu đặt một tay lên lan can cầu thang, đôi mắt dài hẹp hơi khép lại, ánh mắt dừng trên người thiếu niên mặc áo thun trắng rộng thùng thình phía dưới. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt gỗ của lan can, ngữ điệu mang theo ý cười nhàn nhạt:
"Có tiết à?"
Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ bừng chỉ trong chớp mắt.
Chàng trai tóc đỏ nhìn cậu ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh quen cậu ấy hả?"
Lâm Ngộ An cúi đầu không nói gì, Bùi Yến Chu chậm rãi bước xuống cầu thang, ánh mắt dừng lại trên gương mặt căng cứng vì kháng cự của cậu thiếu niên. Vốn dĩ trong lòng còn chút ý đùa cợt, nhưng lúc này cũng dần lắng xuống, thản nhiên nói: "Từng gặp mặt một lần."
"Vậy à..." Chàng trai tóc đỏ có vẻ không tin lắm, đang định hỏi thêm thì Lâm Ngộ An đã vội vàng tìm cớ rút lui, không cho cậu ta cơ hội mở miệng lần nữa.
"Này!" Giang Biệt đưa tay ra gọi với theo, nhìn bóng cậu biến mất trong tích tắc, lẩm bẩm: "Tiền cũng không thèm lấy á?"
Bùi Yến Chu đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng dần trở nên nhạt đi, nghe vậy chỉ lạnh nhạt đáp: "Xong rồi thì chuyển khoản cho người ta là được, còn cần phải đưa tận tay à?"
"Cũng đúng." Giang Biệt gãi đầu, chưa được mấy giây đã quên sạch chuyện cũ, hào hứng kéo Bùi Yến Chu đi xem tranh tường: "Anh mau lại đây xem! Nói thật không phải em nổ, tranh này vẽ siêu đỉnh luôn!"
Ánh mắt Bùi Yến Chu dừng lại trên bức tường, bỗng khựng lại.
Tường trắng đã được phủ nền đen, chính giữa là một vực sâu khổng lồ như bị sụp đổ. Vực sâu tối đen và sâu hun hút, như muốn hút người vào trong. Giữa đó là một người chỉ còn nửa đầu ló ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn, hai tay cố xé toạc ra như đang gắng gượng phá vỡ xiềng xích nào đó. Nhưng trên đỉnh đầu là mây đen cuồn cuộn, xung quanh là vực sâu chồng chéo, khiến người ấy chẳng có đường lui.
Thế nhưng ở chính cảnh tượng tuyệt vọng ấy, nơi xa lại có một khe hở nhỏ trong đám mây đen. Tia nắng vàng kim sắc như một lưỡi kiếm, xé rách bóng tối, tạo thành một điểm sáng ấm áp đầy hy vọng cho cả bức tranh.
Tranh không cần lời bình, chỉ bằng cảm xúc bộc lộ ra thôi cũng khiến tim người xem run lên.
Đúng là thỏa mãn trọn vẹn cái cảm giác "xé rách gông xiềng" mà thằng nhóc kia nói, cảm giác áp lực và tuyệt vọng rồi cả cứu rỗi và hy vọng, cứ thế mà ùa đến, không tài nào ngăn nổi.
Giang Biệt còn đang đắc ý khen lấy khen để, thậm chí còn so Lâm Ngộ An với tri kỷ tâm giao của mình.
Bùi Yến Chu nghiêng đầu nhìn cậu ta, Giang Biệt đang nói bỗng nhỏ dần, cuối cùng không nhịn được rùng mình, nghi ngờ nhìn anh: "Anh?"
---
Lâm Ngộ An ngồi trên ghế tàu điện ngầm, gió lạnh thổi lướt qua mặt, cậu ngồi thừ ra một lúc, rồi mới tức mình vỗ vỗ đầu.
Một bên là người ta lạnh lùng điềm đạm, nhìn kiểu gì cũng thấy có tính toán sẵn, một bên là cậu, cứ như thể một tên nhỏ nhen chột dạ.
Lâm Ngộ An vò vò tóc, nghĩ hoài không hiểu, suốt hơn một tháng trời chẳng hề thấy mặt, vừa khai giảng được hai ngày đã chạm trán liên tục.
Đúng là nghiệt duyên mà...
Vừa trở lại ký túc xá, mùi đồ ăn thơm nức đã xộc vào mũi, mấy đứa trong phòng đang quây lại ăn uống vui vẻ.
Triệu Thừa Phi nghe thấy tiếng động, quay lại hỏi: "Tam nhi về rồi à? Ăn gì chưa?"
Chưa nói xong thì bụng Lâm Ngộ An đã réo ầm lên, lúc này mới nhận ra mình cả cơm trưa cũng chưa ăn.
Nuốt nước miếng ừng ực, cậu sáp lại hỏi: "Ăn gì thế?"
"Lẩu tự sôi." Triệu Thừa Phi bật cười, cúi xuống bới bới dưới gầm bàn: "Mẹ tao sợ tao đói chết, gửi cho nguyên cái thùng lẩu."
Bới mãi không thấy, hắn liền đá luôn cả thùng qua phía Lâm Ngộ An, vừa cúi đầu ăn vừa nói: "Muốn ăn gì thì lấy, trời nóng thế này đừng ra ngoài, căn tin giờ chẳng khác gì cái lò hấp."
Lâm Ngộ An chẳng khách sáo, vừa cầm hộp lẩu lên định đứng dậy thì điện thoại có tin nhắn tới. Là lương vẽ tranh được chuyển rồi, nhìn số tiền mà lòng vui như trẩy hội.
Cậu vẫy vẫy hộp lẩu, hào hứng hét lớn: "Ăn thôi! Tối mai baba dẫn các con đi ăn một bữa thịnh soạn!"
Triệu Thừa Phi đang định mắng cậu đại nghịch bất đạo, nhưng nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt: "Cảm ơn baba!"
Cao Tường Vũ với Mạc Văn Kỳ đứng bên cạnh chỉ biết che mặt, không dám nhìn tiếp.
---
Sáng hôm sau, mười giờ là vòng bán kết.
Còn là thời điểm mặt trời ở vị trí cao nhất, nắng cũng rực rỡ nhất, Cao Tường Vũ thấp giọng mắng nhà trường vô nhân đạo, sắp cái giờ này là muốn nướng chín bọn họ mà. Lâm Ngộ An đứng dưới bóng cây, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Ngược lại, trên sân bóng rổ thì sôi động lạ thường, mấy đứa O với B bung dù ngồi kín mít, đặc biệt là sau khi thấy Lâm Ngộ An, bầu không khí càng thêm sôi sục.