Vừa nghe cô y tá nói vậy, Nguyên Việt biết ngay chuyện ở nhà ăn số 3 sáng nay đã lan tới bệnh xá. Ngay cả chi tiết bị Bố Lý Kỳ Tư đấm vào bụng cũng được biết chỉ có thể nói mấy người trong nhà ăn lúc đó đúng là quá chi tiết, truyền đi không sót một mẩu.
“Được rồi, em lên lầu hai tìm bác sĩ Tống kiểm tra đi.”
Sau khi gật đầu xác nhận bị đau bụng, Nguyên Việt liền được hướng dẫn lên tầng hai. Cậu cố gắng không chú ý đến Nhϊếp Huân Ngôn bên cạnh, dù Alpha kia từ đầu tới giờ vẫn dõi mắt nhìn theo cậu, đến khi bước về phía cầu thang, vẫn có thể cảm nhận ánh mắt như dán vào lưng mình.
“Thầy giáo, còn câu hỏi nào nữa không?”
Lời nhắc khẽ của cô y tá bên cạnh mới khiến ánh mắt của Nhϊếp Huân Ngôn rút lại. Anh quay sang cô y tá vừa nói chuyện với Nguyên Việt, dịu giọng hỏi: “Cậu sinh viên vừa rồi mượn ga trải giường vào lúc nào vậy?”
“Chắc khoảng bốn, năm hôm trước, gần mười giờ tối. À đúng rồi, hôm đó trời mưa lớn, lúc cậu ta tới là khi mưa vừa tạnh. Cậu ấy còn thuê một cái máy điều trị, mượn luôn hai cái ga giường.”
Lúc đến bệnh xá hỏi thăm, Nhϊếp Huân Ngôn đã đăng ký, nên hai cô y tá đều biết y là giáo quan, không giấu gì.
Anh nhướn mày, tỏ vẻ đã hiểu. Trước khi rời đi, anh đặt một tấm danh thϊếp bạc lên bàn: “Nếu cậu sinh viên đó tới trả ga trải giường, phiền chị nhắn giúp tôi một tiếng. Cảm ơn.” Sau đó sải bước rời khỏi đại sảnh bệnh xá.
Hai cô y tá cầm tấm danh thϊếp lên xem – là danh thϊếp thật, nhưng chỉ ghi tên “Nhϊếp Huân Ngôn” và một dãy số liên lạc, không có bất kỳ chức danh hay giới thiệu thân phận nào, như thể hoàn toàn không sợ người ta không biết mình là ai.
Thật đúng lúc… Thời gian cậu Beta kia mượn ga giường vừa khớp hoàn hảo. Nếu không phải vì người đó là Beta, Nhϊếp Huân Ngôn đã lập tức kết luận cậu chính là người đêm đó cứu mình.
Bước chân chuẩn bị quay lại văn phòng của y khựng lại. Lẽ nào đêm đó không chỉ có một người? Có mặt là một Beta và một Omega có tin tức tố mùi đào trắng? Đang làm gì ở đó? Hẹn hò bí mật à? Quả thật biết chọn chỗ ghê.
Nhưng nếu là một cặp đôi, thì Beta đó sẽ không nỡ để Omega kia dùng tin tức tố để xoa dịu mình.
Đúng lúc này, lời nói của Bố Lý Kỳ Tư lại vang lên trong đầu y: “Cậu có biết Omega nào có tin tức tố mùi đào trắng, còn hơi pha thêm hương trà không?”
Không đúng, còn một khả năng nữa—Người vừa rồi không phải Beta, mà là Omega.
Nguyên Việt ngoan ngoãn làm theo lời y tá, lên tầng hai tìm bác sĩ Tống. Cậu không có ấn tượng gì về bác sĩ này, chứng tỏ thân thể nguyên chủ trước đây cũng không quen anh ta.
Ngẩng đầu nhìn tấm biển bên cạnh: Tống Quần Nhiên. Sau đó Nguyên Việt gõ cửa, phát hiện phía sau bàn làm việc là một nam Alpha đeo kính gọng bạc, khí chất nho nhã đang cúi đầu xem hồ sơ, nghe thấy tiếng mở cửa mới ngẩng đầu lên.
“Xin chào, bạn học Nguyên Việt đúng không? Tôi đã nhận được yêu cầu khám bệnh của cậu từ Monica rồi, mời ngồi.” Tống Quần Nhiên vừa ngẩng đầu đã nở một nụ cười rất hòa nhã, trông cực kỳ lễ độ.
Nguyên Việt đoán Monica chắc là chị y tá cho mượn ga giường lần trước.
Bác sĩ Tống Quần Nhiên này nhìn chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, rất trẻ. Khác với các Alpha khác khiến người ta chú ý đến khí chất áp đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên, vị bác sĩ này lại để lại ấn tượng đầu tiên là dịu dàng lễ độ. Từ sau khi xuyên tới thế giới này, Nguyên Việt chưa gặp Alpha nào như vậy, nên nhìn kỹ thêm vài lần.
“Có gì sao? Trên mặt tôi có gì à?” Tống Quần Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, dù bị Nguyên Việt nhìn chằm chằm cũng không hề cảm thấy bị mạo phạm.
“À, không có gì. Chỉ là khi vừa gặp bác sĩ Tống đã có cảm giác như gió xuân mát lành, rất khác với các Alpha tôi từng gặp, không kìm được nhìn lâu hơn chút. Xin lỗi nhé.” Đôi mắt hồ ly của Nguyên Việt nheo lại, thoải mái thừa nhận.
Tống Quần Nhiên vẫn mỉm cười, kéo chủ đề trở lại chính sự: “Cụ thể thì cậu thấy khó chịu ở đâu, chỗ nào ở bụng bị đau?”
“Dạ, dạ dày có chút đau, lúc đó bị người ta đấm một phát, lúc bị thì không sao, nhưng sau đó cảm thấy hơi khó chịu.” Nguyên Việt trả lời thành thật.
Tống Quần Nhiên nghe xong cũng không lộ vẻ kinh ngạc, cũng không hỏi vì sao lại bị đánh, từ nét mặt anh ta Nguyên Việt cũng không đoán được liệu có giống Monica – đã nghe nói chuyện xảy ra sáng nay hay chưa.