“Tôi kiểm tra một chút nhé?” Tống Quần Nhiên lễ phép hỏi.
“Dạ, được ạ.”
Tống Quần Nhiên sát trùng tay xong, Nguyên Việt nhìn tư thế của anh ta liền biết là không định khám qua quần áo. Nhưng cậu cũng không để tâm, liền kéo vạt áo thun lên, lộ ra làn da bụng trắng mịn.
Nói thật thì Nguyên Việt vẫn có hơi ngại, không phải vì để lộ cơ thể trước mặt Alpha – cậu vẫn vô thức phân chia giới tính theo nam nữ, thường quên mất sự tồn tại của Alpha và Beta. Cậu ngại vì cơ thể của nguyên chủ khá yếu ớt, chưa có chút cơ bắp nào, cảm thấy vóc dáng mình hơi thiếu tự tin.
Tống Quần Nhiên bước tới bên cạnh cậu, cúi người, đầu ngón tay mát lạnh chạm lên làn da mềm mại của cậu: “Ấn vào đây có đau không?” Giọng anh ta vẫn rất nhẹ nhàng.
“Có một chút, nhưng không phải chỗ đó, dịch vào giữa một chút.”
Tống Quần Nhiên nghe vậy liền điều chỉnh vị trí, lần này chỉ hơi nhấn nhẹ, lông mày của Nguyên Việt lập tức nhíu chặt, biểu cảm có chút đau đớn.
“Có triệu chứng co thắt dạ dày nhẹ, không nghiêm trọng lắm, kê thuốc uống là được.” Tống Quần Nhiên quay lại ghế, chuẩn bị thao tác trên quang não để ghi hồ sơ bệnh án.
Khi vừa ngồi xuống, từ góc độ đó, anh ta thấy được một vết bớt màu đỏ nhạt cỡ ngón tay cái nằm ở bên sườn phải, sát xương sườn của Nguyên Việt. Dù màu đã nhạt, nhưng do làn da cậu trắng nên vẫn dễ nhìn thấy.
Tống Quần Nhiên cảm thấy vết bớt đó có gì đó rất lạ, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi.
Khoảng hai mươi phút sau, Nguyên Việt lấy thuốc xong từ bệnh xá bước ra. Lúc này trước cổng bệnh xá không còn nhiều người, cậu đang định quay về ký túc xá thì bất ngờ bị người từ phía sau bịt miệng, kéo ngang đi.
Người đó tấn công từ phía sau nên Nguyên Việt không thấy mặt, chỉ cảm nhận được sức mạnh rất lớn từ người đó. Nói là kéo đi nhưng thực chất là gần như xách cậu lên, cánh tay vắt ngang hông siết đến đau.
Kẻ đó kéo cậu đến một góc khuất bên hông bệnh xá rồi đè lên tường, lúc này Nguyên Việt mới nhìn rõ mặt – lại là Alpha kia! Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Hơn hai mươi phút trước, khi đang định trở lại văn phòng, Nhϊếp Huân Ngôn bất chợt nghĩ rằng cái người đi mượn ga trải giường có thể không phải là Beta. Thế là anh dừng chân, quyết định đứng chặn chờ người kia để kiểm chứng suy đoán. May mắn là Nguyên Việt không để anh đợi lâu, chỉ hai mươi phút sau đã xuất hiện.
Sau khi đè Nguyên Việt lên tường, Nhϊếp Huân Ngôn đứng từ trên cao nhìn xuống. Anh không nói ngay, muốn quan sát phản ứng của cậu trước.
Lúc đầu bị bất ngờ, nhưng rồi Nguyên Việt cũng nhanh chóng hoàn hồn lại. Rõ ràng người này không tin lời biện minh với y tá vừa rồi. Và xem dáng vẻ hiện tại, hình như còn chờ cậu mở miệng trước.
Nguyên Việt vốn không định lên tiếng, vì càng nói càng dễ lộ sơ hở. Nhưng Alpha này lại ra vẻ kiên nhẫn không sợ đợi, hai người cứ đứng thế này cũng kỳ cục, cậu giãy không được, đành cắn răng lên tiếng:
“Xin hỏi vị tiên sinh này xưng hô thế nào? Có chuyện gì cần tìm tôi, chúng ta có thể nói rõ ràng, không cần phải làm vậy.”
Nghe vậy, khóe môi Nhϊếp Huân Ngôn khẽ cong lên – Beta này không phải dạng dễ bắt nạt, chẳng trách có thể rút lui toàn mạng khi bị tên nhà Clive nhắm trúng.
“Bạn học này, cho phép tôi giới thiệu, tôi tên là Nhϊếp Huân Ngôn, trưa nay chúng ta đã gặp. Tôi là giảng viên mới của trường. Gọi cậu lại là vì có chuyện muốn hỏi cho rõ.”
Nhϊếp Huân Ngôn cao hơn Nguyên Việt gần nửa cái đầu, từ góc nhìn của anh có thể thấy được đỉnh đầu cậu. Mái tóc đen dày rõ ràng có tạo kiểu, trên đầu còn có hai xoáy tóc; làn da rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng mịn yếu đuối của Omega, mà là loại trắng do ít vận động và không tiếp xúc ánh nắng; ngũ quan tinh xảo vượt chuẩn Beta, nhưng vóc dáng và khí chất lại không giống Omega chút nào.
Một cảm giác đầy mâu thuẫn.
Nguyên Việt nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: “Cách thầy Nhϊếp gọi người thật đặc biệt.”
Nghe ra được sự châm biếm, nhưng Nhϊếp Huân Ngôn chẳng để tâm: “Trước đây tôi ở chiến trường lâu, cách hành xử có phần thô lỗ, mong đừng trách.”
Tuy nói là xin lỗi, nhưng Nguyên Việt chẳng cảm nhận được chút thành ý nào. Nghe nói anh từ chiến trường trở về, Nguyên Việt liền đoán được sơ lược về thân phận anh. Cậu không muốn đối đầu chính diện với người này – tám phần mười là không đυ.ng nổi. Mà thái độ của anh hôm nay càng khiến Nguyên Việt cảm thấy tuyệt đối không thể để anh biết cậu là người trong đêm mưa hôm đó.