Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 22

Anh cũng không muốn làm lớn chuyện, vì Omega đó có khả năng biết chuyện anh bị thú hóa, mà tin tức tố của người đó hình như còn có thể giúp anh ổn định rối loạn tin tức tố. Nếu ầm ĩ đi tìm thì lỡ tin tức lộ ra sẽ rất phiền. Nhưng câu hỏi của nhóc Clive lại khiến anh cảm thấy phạm vi tìm kiếm đã thu hẹp lại.

Bố Lý Kỳ Tư cũng đang tìm một Omega có tin tức tố mùi đào trắng.

Nhϊếp Huân Ngôn ngả người trên ghế xoay mềm mại, hai chân dài vắt lên bàn làm việc, tay vẫn nghịch một mảnh nhỏ màu đỏ – chính là mảnh vỡ từ chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo bị bóp nát đêm đó. Đôi mắt sâu thẳm nhìn vào khoảng không, thân xác ngồi đây nhưng đầu óc đã trôi dạt đến nơi nào khác.

Omega thần bí đó rốt cuộc là ai? Phong khí học viện Barten xem ra vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi. Cũng phải thôi, Reed vẫn yên vị trong văn phòng, sao có thể thay đổi được? Đám Hổ Đảng không tranh được vị trí tổng chỉ huy tiền tuyến, kế hoạch ám sát anh ở tinh cầu Thủ Đô thất bại, có lẽ bước tiếp theo lại giở trò ở tiền tuyến; lũ quái vật vũ trụ ghê tởm đầy xúc tu kia dạo này cũng không có động tĩnh lớn, chỉ còn giằng co với binh lính tiền tuyến; còn Beta bị Bố Lý Kỳ Tư bắt nạt hôm nay cũng thú vị lắm, buổi chào cờ tuần sau chắc chắn rất đặc sắc...

Kể từ khi tốt nghiệp rồi ra chiến trường, Nhϊếp Huân Ngôn hiếm khi được thư thả như bây giờ, cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện gì ngoài tác chiến. Đa phần thời gian, anh giống như một cỗ máy chiến đấu chính xác cao. Hôm nay cuối cùng có cơ hội quan tâm việc khác, không ngờ vừa thảnh thơi thì đầu óc lại bay lạc cả trời mây, nghĩ đủ thứ chuyện tạp nham.

Sự việc ở nhà ăn số 3 sáng nay nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Lần này không liên quan gì đến Nguyên Việt, hoàn toàn do đám học sinh thích hóng chuyện lan tin. Vì thế mà chuyện tên đầu gấu năm nhất xuất thân nhà họ Clive Bố Lý Kỳ Tư bị một Beta đánh còn chưa tính, lại còn nghi là phát sinh phản ứng với Beta đó ngay giữa nơi công cộng đã trở thành đề tài bàn tán khắp học viện Barten, ai nấy đều chờ đón buổi chào cờ tuần sau xem Bố Lý Kỳ Tư xin lỗi đám Beta thế nào.

Nhưng mấy chuyện đó Nguyên Việt chẳng buồn để tâm. Sau bữa ăn, cậu cảm thấy đau bụng chính chỗ bị Bố Lý Kỳ Tư đấm nên đến bệnh xá kiểm tra, ai ngờ lại đυ.ng mặt Alpha đó. Cậu còn chưa kịp tra thân phận người kia thì đã gặp lại rồi.

Vừa bước vào đại sảnh bệnh xá, Nguyên Việt thấy Nhϊếp Huân Ngôn đang đứng trước bàn tiếp nhận, hình như đang hỏi gì đó.

Trong đại sảnh, phần lớn là y tá và nhân viên khác, chủ yếu là Omega. Một Alpha cao lớn như Nhϊếp Huân Ngôn đứng đó thật sự quá bắt mắt.

Nguyên Việt vừa tới gần đã nghe thấy anh dùng giọng trầm thấp hỏi mấy ngày gần đây có xảy ra tình huống khẩn cấp nào không.

Còn đang nghĩ Alpha này hỏi làm gì, thì cô y tá trực ở bàn tiếp nhận bỗng nhiên nhận ra cậu: “Ơ? Em sinh viên này, cuối cùng em cũng tới, hai cái ga trải giường lần trước mượn của chị em chưa trả đâu nhé. Hôm ấy bận quá chị cũng chưa kịp hỏi, sao em lại cần tới tận hai cái ga trải giường vậy?”

Gần như ngay lập tức, Nguyên Việt cảm nhận được ánh mắt của Alpha kia đổ dồn lên mình, sắc bén đến mức khiến cậu lạnh sống lưng. Và cũng trong khoảnh khắc đó, cậu chợt hiểu Alpha kia đang hỏi điều gì – anh đã phát hiện hai cái ga trải giường hôm đó là của bệnh xá, đang tìm cậu.

Theo lý, Nguyên Việt là ân nhân cứu mạng của Nhϊếp Huân Ngôn, hoàn toàn có thể thừa nhận. Nhưng mưa đêm hôm đó bị truy sát, hôm nay Reed đích thân dẫn anh tham quan trường, cộng thêm ánh mắt kia của anh – tất cả khiến Nguyên Việt cực kỳ bất an. Trực giác nói với cậu: người này không phải tìm mình để báo ân, mà rất có thể, cậu đã cứu nhầm người.

“Bạn cùng phòng của em hôm đó uống say, nôn hết cả giường rồi ngã một phát, lúc đó quá muộn không tìm được ga giường thay nên em mượn đại hai cái từ chị. Nhưng mấy ngày nay bận quá chưa kịp trả. Ngại quá chị ạ.”

Nguyên Việt nói dối không cần soạn kịch bản, mở miệng là ra. Radar nguy hiểm trong đầu cậu đang hú còi inh ỏi, cảnh báo cậu tuyệt đối không được để lộ thân phận trước mặt Alpha này. Đồng thời cũng không quên dẻo miệng nịnh cô y tá một câu.

“Được rồi, em tên Nguyên Việt đúng không? Chị biết mấy ngày nay vì sao em chưa kịp trả rồi.” Cô y tá cười ngầm, rõ ràng vừa rồi chỉ muốn trêu cậu, “Em đến khám đúng không? Bụng khó chịu à?”