Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 12

Bố Lý Kỳ Tư lạnh lùng nói khi vừa đấm cho Nguyên Việt lùi mấy bước rồi ngã xuống. Trên mặt hắn ta không còn vẻ cợt nhả như lúc mèo vờn chuột nữa — giờ là cơn khó chịu của kẻ quen đứng trên cao khi bị kẻ dưới thách thức.

Đám Alpha xung quanh vốn chuẩn bị xem kịch vui, lúc này sắc mặt ai cũng nghiêm túc — như đàn sói bị xâm phạm lợi ích, lạnh lùng nhìn về phía “kẻ nổi loạn”.

Đây là lần đầu tiên có một Beta dám đấu tay đôi với Bố Lý Kỳ Tư — người được công nhận trong top đầu thực chiến năm nhất. Mà còn dám yêu cầu Bố Lý Kỳ Tư công khai xin lỗi? Một Beta dân thường dám đòi chống lại một Alpha quý tộc được gia tộc dốc toàn lực bồi dưỡng — chẳng khác nào tuyên chiến với cả hệ thống.

Một nhóm Beta đứng xem cũng không biết nói gì nữa. Xưa nay bọn họ chỉ biết im lặng chịu đựng ở Barten, vì miễn là tốt nghiệp được thì sau này sẽ có tương lai tốt. Nhịn bốn năm là chấp nhận được, chưa từng ai nghĩ đến chuyện phản kháng — không dám, cũng không có năng lực.

Thời Bắc Thuần đứng bên sàn đấu, không nói một lời. Thật sự Beta không thể thắng Alpha sao? Không phải vậy. Anh ta làm được. Nhưng phần lớn thời gian anh ta đều giấu đi sự sắc bén của mình. Anh ta chỉ cần thể hiện vừa đủ để đám quý tộc điên không dây vào mình, để có thể yên ổn tốt nghiệp khỏi Barten. Còn Beta khác thế nào… anh ta lực bất tòng tâm. Anh ta chỉ muốn sống bình yên.

Nhưng người bạn cùng phòng nhát gan như chuột, từng bị bắt nạt đến mức gần như tự kỷ của anh ta lại là người đầu tiên đứng ra làm chim đầu đàn. Cho dù có thể không đánh thắng đám Alpha kia, cậu vẫn kiên quyết bước ra. Trong lòng Thời Bắc Thuần lúc này rối như tơ vò, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Chỉ biết rằng bóng dáng gầy gò kia trên sàn đấu khiến người ta không thể rời mắt.

Mà ở bên kia, Nguyên Việt vừa bất cẩn bị Bố Lý Kỳ Tư đánh ngã — căn bản không biết quanh mình đang diễn ra biết bao cảnh nội tâm phức tạp đến thế. Nhất là nếu cậu biết Thời Bắc Thuần nghĩ rằng cậu không thể đánh thắng Bố Lý Kỳ Tư, có lẽ đã tức đến độ mắng thẳng mặt: Cậu đang coi thường ai vậy hả!?

Nguyên Việt vốn không nghĩ nhiều đến thế. Cậu chỉ là sau khi tiếp nhận những ký ức đau thương của nguyên chủ bị Bố Lý Kỳ Tư bắt nạt, trong lòng thấy khó chịu, rồi sau khi cân nhắc kỹ năng của Bố Lý Kỳ Tư và thực lực của bản thân, liền quyết định dạy cho tên Alpha kiêu ngạo này một bài học.

Nguyên Việt đứng dậy, môi vẫn mỉm cười: “Cậu nói đúng, Alpha quả nhiên là Alpha, tôi đã đánh giá thấp rồi. Nhưng cậu ấy à... cũng chỉ có thế. Đừng thật sự cho rằng mình giỏi giang lắm.”

Dứt lời, Nguyên Việt lại một lần nữa lao lên, không cho Bố Lý Kỳ Tư bất kỳ thời gian phản ứng nào. Lúc nãy cậu còn chưa hình dung rõ sức mạnh của cơ thể Alpha, giờ thì khác rồi. Thể chất mạnh thì sẽ có cách đánh riêng, chỉ cần điều chỉnh chiến thuật là được.

Vì vậy, trong vài phút tiếp theo, tất cả mọi người ở hiện trường đã được chứng kiến một trận đối kháng mãn nhãn đến kinh ngạc.

“Cái tên Nguyên Việt này rốt cuộc là sao vậy? Mấy chiêu đánh này giáo quan chưa từng dạy qua mà?”

“Nhưng cậu ấy đánh rất hay, năng lực phán đoán và phản ứng đều đủ để đem ra phân tích riêng.”

“Đúng thế, đây là một trận đấu rất xuất sắc.”

“Này! Các cậu lệch trọng tâm rồi đấy! Tên này dám ra tay với Bố Lý Kỳ Tư, còn bắt hắn xin lỗi công khai — đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ toàn thể Alpha chúng ta!”

“Các cậu chỉ biết ngồi đây trầm trồ. Không chừng lần tới người mà cậu ta nhắm đến sẽ là các cậu đấy!”

...

Trình độ của Bố Lý Kỳ Tư không phải bàn, nhưng hắn ta luôn thiếu một chút — mỗi lần đều không đánh trúng Nguyên Việt. Trong khi đó, từng đòn của Nguyên Việt nhìn thì nhẹ nhàng như không có sát thương, nhưng cuối cùng lại khiến Bố Lý Kỳ Tư đứng không vững.

Ngay cả giáo quan bên ngoài cũng bị trận đấu hấp dẫn này thu hút. Bởi vì nhiều năm dạy học của ông ta, chưa từng thấy một Beta nào có thể đánh ngang ngửa với Alpha như vậy. Và ông ta cũng phải thừa nhận: đây là một cuộc đối kháng có thể đem ra làm tư liệu mẫu.

“Cậu thua rồi, tôi chờ cậu thực hiện giao kèo.”

Cuối cùng, trận đấu kết thúc nhanh chóng vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Nguyên Việt ngồi xổm dưới đất, nhìn Bố Lý Kỳ Tư bị mình đánh ngã, không thể đứng dậy nổi, cười khẽ. Trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu xoay cổ tay, rồi nhảy khỏi sàn đấu, để lại cho mọi người một cái bóng lưng cực kỳ phong thái.