Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 13

Mà Bố Lý Kỳ Tư bị bỏ lại tại chỗ thì đầu óc hỗn loạn. Có sự chấn động không thể chấp nhận việc bị một Beta đánh bại trước đám đông, có nỗi tức giận khi sắp phải xin lỗi công khai, có cả sự phẫn nộ vì bị một Beta dân thường dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tư cách quý tộc Alpha của mình. Nhưng cuối cùng, tất cả dường như quy tụ lại trong ánh mắt lấp lánh của Nguyên Việt lúc rời đi — ánh mắt dài hẹp như hồ ly nhỏ ấy.

Nguyên Việt vừa đi, đám Thác Nhân Bỉ lập tức chạy đến đỡ Bố Lý Kỳ Tư dậy. Có vài Alpha không cam lòng với kết quả này, thậm chí định lao đến đánh lén Nguyên Việt từ phía sau, nhưng bị Bố Lý Kỳ Tư lạnh lùng quát: “Chưa đủ mất mặt à?”

Nguyên Việt không quay đầu, chẳng hề hay biết có kẻ định ra tay. Nhưng Thời Bắc Thuần đứng đối diện thì thấy rõ — thậm chí theo bản năng định bước lên ngăn cản. Nhưng cuối cùng, Alpha kia không động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Nguyên Việt. Thời Bắc Thuần đành lặng lẽ hạ chân xuống.

Lúc này, mấy Beta vẫn thường co cụm giữ ấm cho nhau bắt đầu có chút do dự mà lặng lẽ lại gần chỗ Nguyên Việt.

Nguyên Việt chẳng để tâm, chỉ ngẩng đầu nói lớn với giáo quan: “Giáo quan, chuyện cá cược giữa tôi và Bố Lý Kỳ Tư chắc ngài cũng nghe thấy rồi, phiền ngài làm chứng giúp.”

Ở học viện quân sự thế này, một đám Alpha tràn đầy năng lượng tụ tập lại thì chuyện đánh cược để thêm phần thú vị là thường thấy, giáo quan cũng chẳng mấy khi xen vào.

Giáo quan đứng cách đó không xa tất nhiên không phản hồi gì — chuyện cá cược kiểu này, bọn họ chỉ coi như trò vui, hiếm khi thật sự can thiệp. Huống hồ lần này còn quá chấn động. Beta này rõ ràng đang muốn chống lại nhóm Alpha con ông cháu cha như Bố Lý Kỳ Tư. Ông ta lại càng không muốn dính líu — thế lực sau lưng đám Alpha này chẳng phải dễ chọc vào.

Thác Nhân Bỉ và Ross nghe thấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Nguyên Việt cũng tức không chịu nổi, định lao lên, nhưng vẫn bị Bố Lý Kỳ Tư giữ lại.

Bố Lý Kỳ Tư mặt mày âm trầm, giọng như rít ra từ kẽ răng: “Chờ đó. Tôi sẽ không để cậu ta đắc ý lâu đâu.”

Bố Lý Kỳ Tư không định bỏ qua cho Nguyên Việt khiến hắn ta mất mặt trước đám đông. Mà Nguyên Việt cũng chẳng có ý định tha cho hắn ta.

Chuyện Nguyên Việt cá cược và đánh bại Bố Lý Kỳ Tư trong tiết thực chiến hôm đó nhanh chóng lan ra khắp học viện quân sự Barten như virus. Tuy Bố Lý Kỳ Tư lập tức bảo Thác Nhân Bỉ và mấy người khác giữ mồm giữ miệng, ngăn không cho lan truyền, nhưng vẫn không ngăn được việc sang ngày hôm sau, cả trường đã biết chuyện.

“Cậu đem chuyện này đăng lên diễn đàn trường, còn dùng chính tài khoản của mình. Cậu đang mong Bố Lý Kỳ Tư trả thù nhanh hơn sao?”

Thời Bắc Thuần ngồi trước bàn học, nhìn bóng lưng gầy gò và cái đầu tròn tròn của Nguyên Việt.

Nguyên Việt vừa tắm xong, mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, tóc vẫn còn hơi ướt, mang theo mùi dầu gội sạch sẽ hòa quyện với hương chanh bạc hà dịu nhẹ từ sữa tắm mà cậu yêu thích — tất cả cùng xộc vào mũi Thời Bắc Thuần. Một mặt khiến anh ta phân tâm, mặt khác lại khiến đầu óc tỉnh táo lạ thường.

Nguyên Việt co một chân lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, vừa ăn bánh phô mai chanh mới mua vừa thích thú xem mọi người bàn tán về vụ cá cược trên diễn đàn trường.

Ngay khi buổi học thực chiến kết thúc hôm qua, Nguyên Việt đã lên diễn đàn đăng tin. Nếu không nhanh tay, đợi Bố Lý Kỳ Tư đe dọa mọi người xong rồi giả vờ như chưa từng có chuyện gì thì cậu mới thật sự công cốc. Hơn nữa, cậu còn có kế hoạch của riêng mình.

“Nếu tôi không đăng thì hắn cũng sẽ trả thù tôi thôi. Cậu không thấy ánh mắt hôm qua của hắn à? Đen như muốn ăn sống tôi luôn ấy.”

Nguyên Việt chẳng mấy bận tâm, còn liếʍ nốt kem trên muỗng, điệu bộ ung dung đến mức khiến Thời Bắc Thuần trông như thái giám sốt ruột thay hoàng thượng.

“Cậu biết cá cược hôm qua đã làm bản chất chuyện này khác rồi không? Cậu bắt hắn công khai xin lỗi tất cả những Beta mà hắn từng bắt nạt — chuyện này đâu còn là tư thù giữa hai người. Cậu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả trật tự của trường đấy. Cậu vừa mới thành công biến mình thành cái gai trong mắt toàn bộ Alpha ở trường rồi đó, cậu biết không?”

Thời Bắc Thuần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Nguyên Việt, không nhịn được đứng dậy, nắm lấy vai cậu, xoay người cậu khỏi màn hình quang não.