Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 9

Chỉ một hai phút sau lại có một Beta khác đến xin y chang như vậy. Năm phút kế tiếp, toàn bộ đám Beta trong lớp đều lần lượt đến xin Thời Bắc Thuần chọn mình làm bạn đấu.

Nguyên Việt hiểu vì sao họ làm vậy. Tiết huấn luyện 1v1 có một quy tắc ngầm: học sinh sẽ theo thứ hạng thành tích tiết trước từ cao xuống thấp để chọn bạn đấu cho tiết sau. Điều này có nghĩa, người xếp hạng thấp không có quyền chọn, chỉ có thể bị chọn.

Thông thường, ai cũng sẽ chọn người có trình độ tương đương hoặc cao hơn một chút để nâng cao năng lực. Nhưng trong lớp bọn họ, nhóm mạnh nhất chính là Bố Lý Kỳ Tư và đồng bọn — mà bọn họ không hề muốn vậy. Với họ, tiết huấn luyện 1v1 chẳng khác nào cơ hội hợp pháp để bắt nạt Beta.

Nắm quyền lựa chọn trong tay, họ cố tình chọn những Beta yếu hơn rõ ràng và ra tay rất nặng. Mỗi tiết học ít nhất cũng có một hai người bị thương phải vào phòng y tế.

Mà huấn luyện thực chiến vốn đã có rủi ro chấn thương, chỉ cần không quá nghiêm trọng, giáo quan cũng thường mắt nhắm mắt mở. Dù sao đây cũng là nơi đào tạo chiến sĩ, kiểu huấn luyện không yên bình thế này là chuyện bình thường, chẳng ai dị nghị. Chỉ khổ mấy Beta không có thực lực, mỗi tiết thực chiến đều như tra tấn, nhưng lại không thể không tham gia.

Mà bạn cùng phòng của Nguyên Việt — Thời Bắc Thuần là một Beta có sức chiến đấu gần như ngang ngửa Alpha. Một số Alpha yếu thậm chí còn không phải đối thủ của anh ta. Hơn nữa mỗi lần đánh đều rất quyết liệt, nên thành tích của anh ta luôn cao hơn cả nhiều Alpha — có quyền lựa chọn đối thủ. Đám Beta đều muốn được anh ta chọn, bởi anh ta sẽ không đánh nặng tay với Beta.

Nhóm Bố Lý Kỳ Tư đối với một Beta mạnh như Thời Bắc Thuần thì không có hứng thú, bọn họ chỉ chọn Beta yếu như Nguyên Việt trước kia.

Nghĩ đến chuyện đó, Nguyên Việt chỉ thấy buồn cười — cái lũ Bố Lý Kỳ Tư đúng kiểu bắt nạt kẻ yếu, gặp người cứng tay như Thời Bắc Thuần thì lại chẳng dám manh động. Cái thứ gì chứ? Hôm nay sẽ dạy bọn họ cách làm người!

Đến tám giờ bốn mươi, các Alpha khác mới lục tục tới lớp. Bố Lý Kỳ Tư vừa bước vào đã thẳng tiến về phía Nguyên Việt, phía sau còn có mấy tên Alpha chơi thân với hắn ta.

“Đồ gà mờ, biết nghe lời đấy, tôi cho người kiểm tra rồi, sân thể dục bỏ hoang được dọn sạch sẽ. Sau này có chuyện tôi lại tìm cậu.”

Bố Lý Kỳ Tư bước tới, ngón tay dí một cái thật mạnh vào vai Nguyên Việt, khiến vai cậu đau nhói.

Bố Lý Kỳ Tư cao hơn Nguyên Việt một chút, tóc vàng nhạt, ngũ quan đoan chính, thực ra là một tên đẹp trai. Nhưng nụ cười không có thiện ý trên mặt đã hoàn toàn phá hỏng nhan sắc kia. Hắn ta còn giơ tay định vỗ mặt Nguyên Việt, nhưng cậu đã nhanh chóng lùi lại tránh né.

Bố Lý Kỳ Tư còn định tiến thêm bước nữa thì đúng lúc giáo quan bước vào, hắn ta đành bỏ cuộc, nhưng trước khi đi còn liếc Nguyên Việt một cái đầy đe dọa — “Cứ đợi đấy.”

Nguyên Việt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Tôi chờ đấy, tất nhiên là chờ rồi. Đến lúc đó đừng có khóc.”

Lúc này, Thời Bắc Thuần bỗng lên tiếng: “Có cần lát nữa tôi chọn cậu không?”

Nguyên Việt sửng sốt — bạn cùng phòng của cậu mỗi lần học thực chiến đều là cái tên được đám Beta tranh giành. Anh ta cũng thi thoảng chọn người khác, nhưng chưa bao giờ chọn bạn cùng phòng cả. Lần này lại chủ động hỏi, đúng là bất thường.

“Không cần, cậu cứ chọn người khác đi. Bố Lý Kỳ Tư rõ ràng là nhắm vào tôi, hắn đứng đầu bảng, chắc cũng không tới lượt cậu chọn tôi đâu.”

Nguyên Việt từ chối. Cậu nói đúng sự thật, nhưng không để ý rằng sau khi cậu dứt lời, sắc mặt Thời Bắc Thuần trông khó coi thấy rõ, rồi như thể giận dỗi mà bước sang một bên.

“Tiết huấn luyện thực chiến 1v1 hôm nay vẫn theo lệ cũ, chọn bạn đấu theo thứ tự thành tích tiết trước. Người đứng đầu là Bố Lý Kỳ Tư Clive, mời chọn trước.”

Giáo quan phụ trách tiết thực chiến là một Alpha ngoài ba mươi, thân hình cao lớn, da ngăm, vẻ mặt nghiêm túc. Khi lên lớp rất ít khi cười, lúc lạnh mặt trông còn khá đáng sợ.

“Giáo quan, tôi chọn Nguyên Việt. Nhưng lát nữa cho Toanby và Ross lên trước nhé, hôm qua tôi không vận động gì, hôm nay phải khởi động kỹ mới được.”

Bố Lý Kỳ Tư ngồi trên ghế nghỉ ngơi như ông hoàng, phất tay chỉ về phía giáo quan. Thác Nhân Bỉ và Ross là hai tên đi cùng hắn ta, chính là người đứng thứ hai và ba trong tiết học trước.